Thủy An Lạc nghĩ rồi cẩn thận ngó ra ngoài, thấy Sở Ninh Dực không lên, lại cúi đầu xấu xa dạy, "Ba ba, ba ba! " Daddy phát âm khó hơn ba ba, thế nên Thủy An Lạc định sẽ dạy từ cái đơn giản, cô cũng muốn anh nếm trải cảm giác không được nghe thấy con gọi ba lần đầu tiên.
Thủy An Lạc xấu xa nghĩ, tiếp tục cúi đầu nhỏ giọng dạy.
"A, a~" Tiểu Bảo Bối chớp mắt gọi mấy tiếng, nhưng không phát âm ra chữ "ba”.
Thủy An Lạc nghiến răng, lại ngẩng lên nhìn ra ngoài, xác định không thấy ai lên mới tiếp tục nói, “Con gọi ba ba đi, ma mi sẽ cho con bú sữa.
” Thủy An Lạc nói rồi liền vén áo mình lên.
Tiểu Bảo Bối quá quen với động tác này của mẹ rồi, nhất thời hai mắt sáng lên, mở to chớp bling bling nhìn mẹ, ai ya, nhóc lâu lắm không được ăn bát cơm này rồi đấy.
“Gọi ba đi thì mẹ cho con ăn, gọi đi, ba ba.
” Thủy An Lạc vẫn kiên trì.
Tiểu Bảo Bối chớp mắt, thấy ma mi vẫn không chịu vạch lên.
Nhóc bắt đầu thấy sốt ruột, ê a kêu một hồi, có vẻ như đang nói, nhanh nhanh, ma mi nhanh lên đi.
Thủy An Lạc vẫn vô cùng kiên trì, như thể nhất định phải phục thù cho bằng được.
Sở Ninh Dực mở cánh cửa được khép hờ ra thì thấy ngay một màn này, Thủy An Lạc đang vạch nửa áo lên, ôm con trai đang nôn nóng trong lòng, miệng thì vẫn đang dạy thằng bé gọi ba ba.
Tức khắc anh liền hiểu ra ngay là cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187123/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.