Thang máy đi lên, Bạch Dạ Hàn càng nhíu chặt mày hơn, "Sở Đại, tạm thời đừng nên tiếp xúc quá gần với Thủy An Lạc, tôi sợ sau này người hối hận sẽ là cậu đấy.
" Nói rồi Bạch Dạ Hàn bước thẳng vào thang máy.
Cửa thang máy từ từ khép lại, cho tới khi Bạch Dạ Hàn hoàn toàn biến mất.
Hai bàn tay đặt bên hông của Sở Ninh Dực siết chặt, anh cau mày.
Đừng tiếp xúc quá gần với Thủy An Lạc?Cậu ta nói vậy là có ý gì?Đúng lúc anh đang đăm chiêu thì thấy Kiều Nhã Nguyễn với Phong Phong đi ra, tiện tay quẹt thẻ cho hai người luôn, nhưng vì thang máy vừa đi xuống, phải mất một lúc nữa mới lên.
"Về luôn à?" Sở Ninh Dực dựa vào cạnh thang máy nhìn hai người.
Mấy người này, ai cũng khiến người ta phải bận lòng cả, đặc biệt là cái cô ngốc kia nhà anh, không hiểu sao cô lại thốt ra được hai cái câu đó nữa.
Phong Phong ừ một tiếng, có thể thấy trong bữa cơm hôm nay, chẳng ai có tâm trạng tốt cả.
Thang máy đi lên, Sở Ninh Dực nhìn hai người đi rồi mới quay người vào nhà.
Vấn đề ban nãy Mân Hinh hỏi quả thật cũng là điều mà anh đang cân nhắc.
Họ cũng nên tái hôn rồi, còn bản thỏa thuận ly hôn kia cũng đến lúc thành đồ bỏ đi rồi đấy.
Sở Ninh Dực vừa bước vào cửa liền trông thấy hai mẹ con đang ngồi chơi dưới thảm.
Tiểu Bảo Bối đang bò rất vui vẻ, Thủy An lạc thì cứ ở phía sau chọc thằng bé suốt.
Sở Ninh Dực bước tới,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187121/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.