Thủy An Lạc được anh dịu dàng dỗ dành, cuối cùng cũng không đấu tranh nội tâm vì chuyện này nữa.
"Tại sao anh lại giúp Kiều Nhã Nguyễn?" Thủy An Lạc hiểu Sở Ninh Dực, chuyện không mang lại lợi ích cho mình thì anh sẽ không làm, cũng không tốn công tốn sức mà tính toán như vậy, nhưng mà lần này anh lại suy nghĩ rất nhiều cho Kiều Nhã Nguyễn.
"Vì anh không muốn em phải đau lòng.
" Sở Ninh Dực vừa nói vừa từ từ nhấc người dậy, khẽ đặt một nụ hôn lên môi cô.
Vì anh không muốn em phải đau lòng!Ngón tay Thủy An Lạc đang được anh nắm chặt khẽ run lên, dường như tất cả những oán hận từ trước đến giờ của cô đều tan biến.
Mục đích của anh khi suy tính cho Kiều Nhã Nguyễn hóa ra là bởi vì cô.
Tình cảm như thế làm sao cô có thể không xúc động được đây.
"Tại sao anh lại yêu em?" Thủy An Lạc khẽ hỏi, mang theo cảm xúc không xác định để hỏi.
Cô không phải là người tốt nhất, chậm chí còn không được xem là tốt đẹp gì, cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng một người đàn ông hoàn hảo như anhlại cưng chiều cô đến tận mây xanh.
Sở Ninh Dực đứng dậy rồi ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó ôm cô đặt lên hai chân của mình: "Tại sao anh lại yêu em à?" Sở Ninh Dực lặp lại câu hỏi một lần nữa, dường như chính bản thân anh cũng khó mà đưa ra được một đáp án.
Thủy An Lạc vòng tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt mở to nhìn anh chăm chú như thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187194/chuong-460.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.