Thủy An Lạc đổ thẳng ra sofa, trong lòng không khỏi kêu rên, thím Vu à, chắc thím còn giống mẹ cháu hơn cả mẹ cháu nữa đấy.Ban đầu, mẹ cô chỉ mong bán luôn cho Sở Ninh Dực, thế nên liền đónggói cô rồi gửi tới đây.Còn giờ chỉ vì chuyện tái hôn thôi mà không ngờ thím Vu lại dùng cả kế này với cô nữa.Tại sao tất cả mọi người đều nhăm nhăm muốn bẫy cô giúp Sở Ninh Dực như vậy chứ?"A~ a~" Tiểu Bảo Bối chạy tới bám vào bắp chân của mami mình, như có ý hỏi: Mami làm sao thế?Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai rồi sờ lên khuôn mặt mũm mĩn của nhóc, trên đời này quả nhiên chỉ có con trai cô là thương cô nhất thôi.Thím Vu cười tít mắt cất di động đi: "Thiếu phu nhân, chuyện này cô còn muốn nghe nữa không?"Thủy An Lạc lập tức quay phắt đầu lại rồi nghiến răng nghiến lợi nhìn thím Vu: "Có nghe chứ!"Phải bán cả cái thân này đi mới lấy được câu trả lời, sao có thể không nghe được?Sắc mặt của thím Vu khẽ biến, trở nên âm trầm hơn.Tim Thủy An Lạc đập thịch một cái lệch nhịp, có lẽ đây chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.Không đúng, phải là chuyện cực kỳ không tốt mới đúng."Thật ra thì, Mặc thiếu gia là..."Xoạch...Cánh cửa bật mở!Thím Vu quay đầu nhìn lại trông thấy Sở Ninh Dực đang bước vào.
Bà vội vàng đứng dậy: "Thiếu gia về rồi đấy à!""Này, thím Vu..." Thủy An Lạc mở miệng kêu lên.
Cô thấy bà đưa di động của mình cho Sở Ninh Dực thì dứt khoát giả chết ngã quỵ luôn trên sofa.Thím Vu ơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187359/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.