Thủy An Lạc đi xuống nhà rồi bắt xe.
Người ta nói tuổi trẻ cũng không đỡ lại được cơn buồn ngủ, thế nên cô liền ngủ suốt từ lúc lên xe cho tới khi đến bệnh viện thì được tài xế gọi dậy.Vì tối qua bị giày vò ghê quá cho nên hôm nay Thủy An Lạc đi làm với đôi mắt đỏ ngầu, người ngợm uể oải vô cùng.
Đúng chín giờ cô bước chân vào bệnh viện, nhưng tới lúc vào phòng làm việc của Kiều Tuệ Hòa thì cô vẫn tính là muộn.Kiều Tuệ Hòa cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn bộ quần áo được thay vội vàng còn chưa cài xong khuy áo của Thủy An Lạc thì hơi nhíu mày: “Mới đi làm ngày thứ hai đã đến muộn, hôm qua cô đến cho có đấy à?”Kiều Tuệ Hòa nói cô không nể mặt chút nào.Thủy An Lạc hơi rũ mắt xuống: “Cháu xin lỗi, lần sau cháu sẽ chú ý hơn!” Thủy An Lạc chậm rãi trả lời, không hề biện minh cho việc tới muộn của mình.Kiều Tuệ Hòa đặt tay lên di động của mình, trên đó là tin nhắn mà Sở Ninh Dực vừa mới gửi qua cho bà.
Anh đã nói qua cho bà biết sơ qua về chuyện tối hôm qua.Bà ta vốn tưởng rằng Thủy An Lạc sẽ lên tiếng giải thích, nhưng không ngờ lần này cô lại có thể nhận sai một cách thẳng thắn như vậy.“Ra ngoài đi, lát nữa đi kiểm tra tình trạng của bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim hôm qua.”Thủy An Lạc cúi đầu ghi chép lại, lúc đang định ra ngoài thì cô lại ngẩn ra:“Cháu...!đi một mình ấy ạ?”“Chẳng lẽ chuyện này mà cũng cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187531/chuong-659.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.