Thủy An Lạc bĩu môi, kiểu gì thì kiểu cũng cảm thấy trong chuyện này có ẩn tình.
“Bác sĩ Thủy!”Thủy An Lạc nghe thấy có người gọi mình liền ngẩng lên nhìn, một y tá đang đỡ một bệnh nhân có cánh tay toàn là máu đi vào.
“Bên ngoại khoa không đủ người, bệnh nhân này đành nhờ cô sơ cứu giúp nhé!” Y tá kia nói xong thì đỡ người đàn ông đó đi vào, sau đó quay lưng rời đi luôn“Này, tôi nói! ”Thủy An Lạc kéo Kiều Nhã nguyễn: “Kệ đi!”Thủy An Lạc vừa nói vừa cúi đầu nhìn bệnh nhân vừa được đưa vào.
Người này mặc một chiếc áo khoác màu nâu, tóc rất dài, bả vai rũ xuống, không có cảm giác kỳ quặc gì, nhìn dáng vẻ thì người này tuổi tác cũng không nhỏ, bộ râu quai nón râm rạp cùng với đôi mắt thâm thúy hoàn toàn không giấu nổi sự trải đời của chủ nhân nó.
Tay phải của người đàn ông kia còn cầm một túi bút vẽ, cái túi kia nhìn có vẻ đã cũ nát lắm rồi, nhưng từ lúc bước vào đến giờ người này cũng không hề buông nó ra.
Có lẽ đó là món đồ rất quan trọng đối với người đàn ông này.
Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn tức giận phừng phừng đi lấy dụng cụ xử lý vết thương đến cho mình thì nhẹ giọng nói: “Đừng tức giận mà, coi như là cơ hội học tập đi, có chỗ nào mà thực tập sinh không bị bắt nạt như thế đâu chứ?”Người đàn ông kia ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc, khóe miệng khẽ cong lên.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn miệng vết thương trên cánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187607/chuong-712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.