Thân làm một bác sĩ làm sao Mặc Lộ Túc có thể coi như không thấy mộtngười đang bị thương như thế này.
Hơn nữa nếu đã có duyên gặp gỡ thì anh cũng muốn xem xem, rốt cuộc là người nào của thành phố A này có cái bản lĩnh dùng cách này để đuổi một người ra khỏi thành phố.Mặc Lộ Túc khom người xuống đỡ người đàn ông kia lên: “Ông đã đắc tội với ai thế?”Đáng tiếc trong miệng Triệu Hạ lúc này chỉ còn hai chữ túi vẽ, câu hỏi của Mặc Lộ Túc thì ông ta coi như không nghe thấy.Mặc Lộ Túc đỡ ông ta lên xe: “Muốn tìm túi vẽ của ông, điều kiện đầu tiên là ông phải quay lại thành phố A cái đã!”Triệu Hạ nghe thấy túi vẽ thì có vẻ như cũng tỉnh táo hơn.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc.
Từ đôi mắt của anh ta không hiểu sao ông lại nhìn thấy hình bóng của cô gái năm xưa.
Ông ta gần như không dám xem lại ảnh của Sở An Tâm, nhưng dáng vẻ của bà vẫn luôn khắc kỹ trong tâm trí ông ta.“An Tâm...” Triệu Hạ thấp giọng nỉ non gọi một tiếng.
Ông ta đưa tay ra muốn chạm vào khuôn mặt của chàng trai bên cạnh.“Này...” Mặc Lộ Túc vội lùi về sau một bước.
Có lẽ vì tiếng gọi kia của Triệu Hạ quá đỗi nhỏ nhẹ, cho nên Mặc Lộ Túc hoàn toàn chẳng nghe được ông ta nói cái gì.
Anh chỉ nghĩ người đàn ông nhìn như ăn mày này sao lại muốn sờ mặt của mình?Triệu Hạ bị một tiếng kêu này làm cho ngây người, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.Mặc Lộ Túc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187682/chuong-748.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.