Thủy An Lạc kêu lên xong cũng đúng lúc bị Sở Ninh Dực kéo vào đến cửa nhà.Cánh cửa vẫn chưa đóng lại nên gió rét bên ngoài vẫn có thể len lỏi luồnqua.Sở Ninh Dực bước tới, đứng ở cửa ngó ra chiếc cửa sổ đằng kia.Gió từ cửa sổ thổi vào, Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc vào hẳn nhà rồi mới tự ra ngoài xem thế nào.Thủy An Lạc bám trên cửa nhìn theo Sở Ninh Dực.
Trước lúc Sở Ninh Dực kịp quay lại, cô đã khóa luôn cửa nhà lại.“Hứ...!để xem anh vào nhà kiểu gì!” Lúc này tâm trạng của Thủy An Lạc bỗng tốt hẳn.
Cô cười tít mắt chạy lên nhà đi ngủ luôn.Sở Ninh Dực không phải không nghe thấy tiếng cô khóa cửa lại, chỉ là anh không thèm để ý đến cô mà thôi.Cánh cửa sổ mở toang, từ đây nhìn xuống, chỉ thấy một con đường đèn đuốc sáng trưng.Mảng tuyết đọng dưới tay, có một chỗ khuyết.Sở Ninh Dực lại nhìn xuống, đây là tầng thứ mười tám, không hiểu tự tin về bản thân đến đâu mà lại có gan trèo lên trèo xuống ở cái chỗ như thế này cơ chứ?Thủy An Lạc quay về phòng ngủ nhưng vẫn cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.Ngay đến cả cửa phòng cô cũng khóa lại rồi, chắc anh sẽ không vào đây đâu nhỉ?Muốn cho cô ngủ ở ngoài á?Ha ha...Tự anh đi mà ngủ!Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng mọi phiền não về cuộc cãi vã ban nãy cũng bay sạch, cô liền sung sướng đi ngủ.Nhưng trong phòng tắm bỗng truyền ra tiếng động rất nhỏ, Thủy An Lạc bỗng thấy kinh sợ.Ngay sau đó, khi Thủy An Lạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187892/chuong-882.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.