“Oa! ”Máy phóng thanh trong phòng sinh được mở ra, truyền ra tiếng khóc lanh lảnh của trẻ con.
An Phong Dương lập tức quay đầu nhìn lại, sốt ruột chờ cánh cửa phòng sinh được mở ra.
Thủy An Lạc thở phào một cái nhẹ nhõm.
Tiểu Bảo Bối hưng phấn đến nỗi nhún nhảy trong lòng mẹ.
Sở Ninh Dực cau mày đón lấy con trai.
Thằng nhóc này có phải hơi tăng động quá rồi không?Cánh cửa phòng sinh bật mở, y tá bế một đứa bé ra ngoài: “Chúc mừng An tổng, là một thiên kim tiểu thư!”Thủy An Lạc lập tức cúi đầu nhìn con trai mình, đúng là bé gái thật kìa!Tiểu Bảo Bối cười khanh khách lộ ra một hàm răng trắng noãn.
An Phong Dương không ngó ngàng đến đứa bé mà lao thẳng vào phòng sinh.
Thủy An Lạc quay đầu lại thì thấy Phong Phong xoay người rời đi.
Ngón tay nhỏ xíu của của Tiểu Bảo Bối một mực chỉ vào bé con mới được sinh ra, ý nhóc muốn ba mau bế bé qua.
Thủy An Lạc nói với Sở Ninh Dực một tiếng rồi theo Phong Phong ra ngoài.
Có thể nói thời tiết hôm nay là đẹp nhất từ khi bước vào đông đến giờ, mặt trời trên cao chiếc sáng rực rỡ, ánh mặt trời rọi lên người vô cùng ấm áp.
Con gái của An Phong Dương được sinh ra vào một ngày rất đẹp.
“Này, hâm mộ à?” Thủy An Lạc khinh khỉnh gọi giật lại cái người đang định bỏ đi kia.
Phong Phong quay đầu lại, anh ta hơi híp mắt nhìn cô: “Con mắt nào của cô thấy là tôi hâm mộ bọn họ?”Thủy An Lạc đưa tay chỉ vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187906/chuong-891.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.