Thủy An Lạc kéo lấy Kiều Nhã Nguyễn đang định đi, nhìn thẳng vào mắt cô nàng.Nụ cười trên mặt Kiều Nhã Nguyễn dần biến mất.Bên ngoài không giống lúc nãy ở trong tiệm, gió lạnh buốt xương.Bàn tay nắm lấy cánh tay Kiều Nhã Nguyễn đã lạnh toát, nhưng cô vẫn không chịu buông ra.“Mày vẫn chưa từ bỏ được.” Thủy An Lạc trầm giọng nói.Kiều Nhã Nguyễn rũ mắt, hàng lông mi cong dài che đi sự bất lực trong đáy mắt.Một cơn gió thổi tới, khiến Kiều Nhã Nguyễn tỉnh táo lại.
Cô liền ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc.“Lạc Lạc, tao rất ổn.” Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười nói.“Tao biết mày không ổn!” Thủy An Lạc hơi cao giọng, “Vừa rồi tại sao mày không phản bác lại anh ta? Khí thế bảo vệ tao của mày đâu? Đó không phải là lỗi của mày, tại sao mày phải ngầm thừa nhận?”Kiều Nhã Nguyễn nghe vậy càng siết chặt hai tay, cuối cùng lại bật cười, “Mau lên xe đi, sương dày quá.”Thủy An Lạc bị cô đẩy lên xe.Sau khi lên xe, Kiều Nhã Nguyễn không lập tức khởi động xe.“Lạc Lạc, mày biết không? Hôm qua lúc anh ta thấy tao và Sư Hạ Dương đi với nhau, ngay lúc đó tao đã biết, người không thể buông nổi chỉ có mình tao thôi.” Kiều Nhã Nguyễn bất đắc dĩ lên tiếng.Thủy An Lạc cúi đầu, trong lòng cảm thấy nặng nề hơn.Cô thật sự không thể hiểu nổi Phong Phong.“Nhưng, có lẽ là anh ta...”“Hôm qua mày cũng thấy rồi đấy, anh ta luôn tránh nói chuyện với tao.” Kiều Nhã Nguyễn hít sâu một hơi, “Thế nên tao cũng sẽ cố gắng từ bỏ.”Thủy An Lạc nghe vậy liền đưa tay ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1187956/chuong-916.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.