“Ối, con bé không biết xấu hổ này, sao lại là của cháu chứ?”“Dám ăn mấy thứ này với chú chắc chỉ có cháu thôi.
Chú à, chú nói xem, có thế nào cháu cũng là đệ tử nhập môn của chú mà nhỉ?” Thủy An Lạc tiếp tục nghênh ngang nói.“Ha ha...!chú thấy cô nhóc cháu cũng được lắm đó!” Chú Hạng cười ha hả nói, “Bà nội cháu đúng là lo thừa rồi.
Cháu ấy à, có vứt vào bãi tha ma chắc cũng khóc lóc rồi chạy được ra ngoài thôi.”Thủy An Lạc bĩu môi: “Cháu có điên đâu mà tự dưng chạy đến bãi tha ma làm gì ạ?”Cô cũng có phải là cái tên biến thái Sở Ninh Dực kia đâu!Tới chiều, Thủy An Lạc lại can đảm theo chú Hạng vào nhà xác lần nữa.Nhưng thử mấy lần cô cũng không dám nhấc xác lên cùng với chú Hạng.Chú Hạng cũng không làm khó cô, dám bước vào đã là tiến bộ lớn rồi.Thủy An Lạc bám vào cánh cửa nhìn người đeo găng tay đang bận rộn trong phòng: “Chú không sợ thật à?”“Không có gì đáng sợ hết.
Cháu chưa từng nghe câu "không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ ma gõ cửa" à?”Thủy An Lạc hơi hơi cúi đầu rồi lại lẩm bẩm câu gì đó.Thủy An Lạc làm việc ở nhà xác đến tận trước Giao thừa, mà trong khoảng thời gian này Phong Phong cũng đã xuất viện, nhưng Thủy An Lạckhông gặp anh ta.Thủy An Lạc được nghỉ trước Giao thừa hai ngày, còn chú Hạng thì vẫn ở lại trông nhà xác.Lúc Thủy An Lạc thu dọn đồ đạc lại cảm thấy hơi tò mò nên hỏi ông:“Chú Hạng, chú không đón Tết à?”“Tối ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1188096/chuong-1076.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.