Hôm nay Triệu Miểu vẫn mặc chiếc áo khoác kia.
Trong trí nhớ của Thủy An Lạc, hình như cô ta rất thích mặc áo khoác kiểu này.
“Chị dâu, anh Ninh Dực không ở công ty, chị không biết sao?” Triệu Miểu mỉm cười nói.
Thủy An Lạc nhảy từ trên bục xuống, đứng vững rồi thì mới nói: “Anh ấy đang trên đường về.
”“Về?” Triệu Miểu ngạc nhiên kêu lên: “Còn mấy phút nữa là bắt đầu đấu thầu rồi, sao anh Ninh Dực có thể về được ạ?”Giọng nói của cô ta hơi lớn khiến Thủy An Lạc tự động lùi lại một bước.
“Đấu thầu cái gì?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
Sở Ninh Dực chỉ nói anh và Anh Xinh Trai đang ra ngoài có việc, cô cũng nghe thấy tiếng của Anh Xinh Trai rồi nhưng mà đâu có thấy bảo đấu thầu gì đâu?“Chị dâu không biết à? Ngày hôm nay chính là buổi đấu thầu mảnh đất ngay bên cạnh công ty chúng ta đấy.
Anh Ninh Dực muốn lấy nó để mở rộng công ty.
” Triệu Miểu tỏ vẻ bất đắc dĩ giải thích.
Thủy An Lạc: “! ”Trong giọng nói của Triệu Miểu chỉ có sự tiếc nuối chứ không có ý trách cứ Thủy An Lạc.
Nhưng càng như vậy thì Thủy An Lạc lại càng có cảm giác mình vừa mới gây họa hơn.
“Anh ấy không nói gì với tôi cả.
” Thủy An Lạc hơi nhíu mày lại.
Sở NinhDực chỉ bảo cô chờ ở đây chứ hoàn toàn không hề nhắc tới chuyện đấu thầu nào cả.
“Chị dâu, em chỉ là người ngoài, theo lý mà nói thì em cũng không có quyền gì mà can thiệp vào chuyện của hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1188098/chuong-1077.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.