Sau đó, sau khi mọi người tranh cướp lì xì xong, tất cả đều chìm vào im lặng.
Tiểu Bảo Bối cười khanh khách vỗ vỗ tay nhìn ba mình, nhóc có cảm giác mình vừa làm được một chuyện cực kỳ vĩ đại đấy nhé.
Khi ông chủ của bạn phát lì xì, phát hẳn ba hào, lại còn vẫn chia thành hai mươi bao, lúc ấy thì bạn có cảm giác gì?Hiện tại cấp dưới của Sở Ninh Dực đang có cảm nhận y như vậy.
Bọn họ muốn hỏi: Tổng giám đốc đại nhân, ngài gửi nhầm rồi sao?Nhưng mà bọn họ đâu có dám!Cái chuyện như phát bao lì xì thế này thì làm sao mà hỏi cho được?Vậy nên đại Boss trước giờ phát lì xì chưa bao giờ nói nửa lời giờ đã lên tiếng.
Sở Ninh Dực: Con trai đang nghịch.
Tiểu Thái tử à, rốt cuộc thì cậu tiếc tiền đến mức nào thế hả!Tiểu Bảo Bối cười sung sướng, có vẻ như nhóc chơi di động của ba đến nghiện luôn rồi, dỗ kiểu gì cũng không chịu buông.
Sở Ninh Dực bèn lấy di động của Thủy An Lạc rồi ném di động của mình cho con trai mình chơi.
Thủy An Lạc định cùng mọi người xem chương trình đón xuân, cô liếc thấy di động của mình bị cướp lấy thì không nhịn được quay đầu về phía Sở Ninh Dực: “Anh làm gì thế?”“Phát lì xì.
” Sở Ninh Dực nhàn nhạt trả lời, sau đó lấy di động của mình kéo tài khoản của Thủy An Lạc vào nhóm của công ty, hoàn toàn không có cảm giác lấy tài khoản của vợ đi phát lì xì cho cấp dưới là tội ác đến cỡ nào.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1188161/chuong-1109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.