Kiều Nhã Nguyễn vốn cũng chẳng muốn bận tâm, nhưng có trời mới biết không hiểu sao cô lại lái xe theo tới đây.Cô giương ô đứng trước ngõ.
Đó là người phụ nữ của Sư Hạ Dương.
Nhưng anh ta không giống kiểu người sẽ để cho người phụ nữ của mình làm những việc như thế này.Huống hồ người ta còn đang mang thai nữa.Hay sau lần ở bệnh viện kia, hai người này thật sự đã chia tay rồi?Người phụ nữ kia rửa xong một nước liền chật vật bưng chậu nước lên, quay người hắt ra.
Kiều Nhã Nguyễn không kịp tránh nên cũng bị bắn nước bẩn vào người.Người kia thấy vậy vội vàng buông chậu nước xuống chạy tới, “Xin lỗi, tại tôi không trông thấy có người, tôi tưởng...” Người phụ nữ đang nói, đột nhiên dừng lại rồi mới nói tiếp: “Là cô à, chuyện lần trước còn chưa kịp cảm ơn cô nữa.”Kiều Nhã Nguyễn hơi cúi đầu, bụng cô ta đã lớn hơn một chút rồi.“Sư Hạ Dương để cô làm những việc này à?” Không hiểu sao, cô có chút khinh thường người đàn ông đó.Người kia hơi sững lại, ánh mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ, “Cô quen Sư Hạ Dương à? Nhưng chúng tôi đã chia tay rồi, anh ấy không biết tôi làm ở đây.”“Nhưng mà cô...”“Anh ấy cũng không biết đứa bé vẫn còn, hơn nữa anh ấy bận, sẽ không phát hiện ra được, cho nên cô có thể coi như chưa từng gặp tôi được không?” Người này mỉm cười nói, còn chà xát bàn tay mình.Anh ấy bận, sẽ không phát hiện ra.Một câu nói, nghe mà khiến Kiều Nhã Nguyễn thấy buốt đắng lòng.Cô ấy không rời khỏi thành phố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1188215/chuong-1141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.