Thủy An Lạc gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn để chắc rằng cô bạn thân không có việc gì, sau đó mới nói: “Để tao kể cho mày nghe một chuyện.”“Nếu như là về ai kia thì mày câm miệng ngay cho tao!” Kiều Nhã Nguyễn nằm trên giường vừa nói chuyện vừa nghịch con búp bê vải của mình.Thủy An Lạc còn chưa kịp nói ra đã bị chặn họng, Kiều Nhã Nguyễn đã nói thế rồi thì cô còn có thể kể chuyện Phong Phong đánh người được sao?Thủy An Lạc nhìn Tiểu Bảo Bối đang nằm ngủ trưa bên cạnh rồi cẩn thận đứng lên, sau đó chạy sang phòng làm việc xem Sở tổng đang làm gì.“Tao chỉ muốn nói với mày là, mày bảo với bác gái sau này đừng tìm mấy người kiểu như vậy nữa.” Cuối cùng Thủy An Lạc vẫn chẳng dám nói ra.
Nếu không e là cô vừa mới thốt được một chữ thì người ở đầu bên kia đã cúp máy cái rụp rồi.“Vừa mới nói với mẹ tao xong đó.” Kiều Nhã Nguyễn nói: “Mày không sao chứ, cần tao giải thích với Sở tổng hộ không?”“Tao thì có chuyện gì chứ? Dùng lời của anh ấy mà nói thì người nào để ý đến tao thì mắt người đó mù rồi.”“Chậc chậc chậc, nếu nói như thế thì sao anh ấy lại để ý đến mày vậy?” Kiều Nhã Nguyễn có cảm giác mình đang tự ngược đãi bản thân.
Tên của Thủy An Lạc với Sở Ninh Dực xuất hiện cùng lúc thì chả khác nào ngược cẩu độc thân cả.“Chắc tại mắt anh ấy có tật thôi!” Thủy An Lạc nói rồi đi đến cửa phòng làm việc: “Mày không có việc gì thì tao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1188393/chuong-1250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.