Chỉ mang tâm phúc theo?An Phong Dương nhẹ nhàng ma sát cái ly trong tay mình rồi lại ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Tôi có một suy đoán rất to gan đấy.”“Nói đi.” Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối vẫn tỏ vẻ đáng thương trong lòng mình, cuối cùng anh phất tay lên đầu nhóc một cái.“Sự biến mất của Long Nhược Sơ rất kỳ quái, cùng với đó còn biến mất thêm cả một người nữa...!Viên Giai Di.”An Phong Dương vừa mới dứt lời thì Sở Ninh Dực bỗng dừng tay lại.Viên Giai Di, anh suýt nữa thì quên mất vẫn còn một người này.Phong Phong đang định nói gì đó thì đám phóng viên bên ngoài đã tràn vào.
Anh ta không nói hai lời mà dứt khoát quăng cái ly trong tay của mình qua, mảnh vỡ bắn đầy đất.“Ai cũng đừng hòng khuyên tôi làm gì hết.
Tôi nói cho các người biết, các người mà còn lắm mồm nữa thì chúng ta cũng khỏi phải anh em làm cái thá gì nữa!” Phong Phong tức giận nói rồi dứt khoát lật cái bàn trước mặt mình.Sở Ninh Dực giơ tay ôm lấy hai cái tai của Tiểu Bảo Bối, sợ nhóc bị giật mình.Có điều Tiểu Bảo Bối đâu có bị giật mình hay sợ hãi gì đâu, trái lại đôi mắt to tròn còn đang mở trừng trừng như thể nhóc ta thấy chuyện này rất chi là mới mẻ.“Việc này chẳng có liên quan gì đến mấy người sất!” Phong Phong tứcgiận gào lên rồi lại tung chân đá vào cái bàn nằm chỏng chơ dưới đất, sau đó tức giận xoay người rời đi.An Phong Dương định đuổi theo nhưng lại bị Sở Ninh Dực gọi lại: “Mặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1188403/chuong-1260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.