Sở Ninh Dực nghe thấy cô khẽ gân cổ lên nói, nhàn nhạt đáp lại: “Thế nên đây không phải là lỗi của em chứ gì, anh biết rồi.
”“Anh biết cái gì?” Thủy An Lạc buồn bực lên tiếng.
“Vì Viên Giai Di ngay từ đầu đã cướp mất cái danh bạn gái đầu tiên của anh, thế nên em mới khó chịu trong lòng, đó chính là quả cà của em phải không.
” Sở Ninh Dực nói xong liền vỗ vỗ lên đầu cô.
“Cũng không phải, em chỉ có cảm giác nhìn con nhỏ đó em cực kỳ khó chịu thôi.
” Giọng Thủy An Lạc trầm xuống.
Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn cô, lại sờ sờ lên trán: “Dạo này em rất hay gắt gỏng vô cớ đấy nhé, có khi nào “có” thật rồi không?”Hả?Thủy An Lạc bỗng mở lớn hai mắt, cô có á?Nói rồi cô lặng lẽ sờ thử mạch của mình, đáng tiếc là cô chẳng sờ ra cái gì cả.
Sở Ninh Dực nhìn phản ứng của cô, biết ngay bản thân cô nhóc này cũng mờ mịt cả rồi.
Xe đi tới bệnh viện, Sở Ninh Dực liền kéo luôn cô vào khoa sản.
“Quen cửa quen nẻo ghê cơ đấy?” Thủy An Lạc đi sau lưng anh hầm hừ nói.
Sở Ninh Dực bỗng dừng bước, ngoảnh lại nhìn cô.
Thủy An Lạc làm động tác kéo khóa miệng lại, chỉ là cô không nhịn được nên thốt ra thôi mà.
Vì còn sớm nên vẫn chưa tới giờ xếp hàng lấy số, nhưng vì người ta có máu mặt nên nhanh chóng được đi lấy máu, vì xét nghiệm mang thai sớm cũng chỉ có nước lấy máu thì mới nhanh có kết quả được thôi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/1188538/chuong-1331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.