Trong căn phòng mờ tối, âm thanh thở dốc của phụ nữ không ngừng truyền ra.
Quần áo rơi tán loạn dưới mặt đất, suốt từ quầy bar đến giường lớn.
Người đàn ông gần như điên cuồng hôn người phụ nữ kia, anh ta còn đang thì thầm nói gì đó.
Người phụ nữ vòng tay ôm chặt phía sau người đàn ông, trông dáng vẻ như hưởng thụ lại như đau đớn.
Người đàn ông muốn đưa tay bật đèn lên nhưng lại bị người phụ nữ kéo lại, sau đó xoay người đè anh ta xuống dưới: “Tôi không muốn nhìn thấy anh.
”Giọng nói mang theo tiếng thở dốc mê người.
Đôi mắt thâm trầm của người đàn ông đó sáng rõ ngay cả trong bóng đêm.
“Nếu không muốn nhìn thấy tôi thì chẳng bằng em hãy cảm nhận tôi cho rõ đi.
” Người đàn ông xấu xa nói rồi đè người phụ nữ xuống dưới thân.
Trong bóng tối, một đôi mắt bỗng mở lớn, người nọ không dậy mà đôi mắt thất thần vẫn nhìn chằm chằm vào trần nhà.
“Chậc chậc chậc, ba rưỡi, lại là ba rưỡi, sao ngày nào cậu cũng tỉnh vào lúc ba rưỡi thế?” Một giọng nói trong trẻo vang lên trong gian phòng yêntĩnh.
“Tách! ”Tiếng đèn bàn bật mở, một cô gái mặc áo sơ mi quân đội màu xanh, mồ hôi đầm đìa tỉnh dậy.
Cô gái ấy có một mái tóc ngắn, làn da trắng nõn dưới ánh đèn nhu hòa trông lại càng mịn màng hơn.
Cô gái ở giường trên cũng có một kiểu tóc y hệt, khuôn mặt cô gái này lanh lợi lại có vẻ thanh tú đặc trưng của những cô gái vùng sông nước Giang Nam.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dang-ho-doi-vo-cu-dung-chay-tron/512811/chuong-1488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.