"Điều này được gọi là cái chết", Hartman hỏi "Ngươi nghĩ thế nào về nó?"
Cậu bé nhìn về phía bàn cờ vua. Hàng lông mày nhợt nhạt cong lên, một biểu cảm người lớn kỳ quặc trên khuôn mặt trẻ con.
Căn phòng tối và yên tĩnh. Họ đang ở riêng, xung quanh là những đồ nội thất vật dụng bình thường trong quân đội hay thấy ở văn phòng các quan chức lâu năm;một cái giường đơn nhỏ, một cái bàn,và hai cái ghế tựa khá không thoải mái. Nước uống ở trên bàn. Một cái chai đã bật mở. Đó là một chai rượu nho đắt tiền đáng ngạc nhiên. Trong ánh sáng đèn vàng nhẹ nhàng,nó lấp lánh một màu đỏ giống như màu máu. Bức tường phía trên đầu cậu có hai bức vẽ khá đắt tiền. Một bức về quang cảnh đua ngựa. Bức khác vẽ hình một người phụ nữ khỏa thân đầy vẻ gợi dục tinh tế.
Cậu có một ly nước chanh. Ly rượu đỏ đặt bên cạnh cốc nước chanh của cậu, vẫn còn đầy nguyên, như sẵn sàng mời gọi để nhấp một chút,song về mặt khác nó chưa từng được động vào.
"Cậu nghĩ gì về nó?" Hartman chất vấn.
"Thư giãn, có lẽ...hoặc có thể không. Dù sao đi nữa, nó ... khác biệt."
Cậu di chuyển một con tốt về phía trước. Nó mảnh mai, trắng muốt, được khắc một cách công phu và đã được định đoạt số phận hi sinh từ trước , cho những thứ vĩ đại hơn , đương nhiên.
"Nó không làm cậu sợ sao?" Hartman nhìn về phía cậu, âm thanh yên lặng, chất vấn.
Hắn ăn con tốt của cậu.
" Chúng ta một ngày nào đó sẽ đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-do-kinderheim-511/1794638/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.