Khoảnh khắc trông thấy Kinh Từ đưa kem tới trước mặt mình, Đào Minh Chước thừa nhận bản thân có chút hoảng hốt.
Tuy nói không rõ tiếng nhưng hành động đưa kem tới trước mặt cậu của Kinh Từ lại rất rõ ràng, cùng lúc đó anh còn không ngừng dùng ánh mắt và ngón tay ra dấu kêu cậu dựa vào gần hơn.
Đào Minh Chước kinh ngạc trong thoáng chốc, nhưng rồi lại cảm thấy hình như cũng không phải bất hợp lý.
Cậu cảm thấy Kinh Từ hẳn cũng đã lấy hết can đảm mới đi một bước này, nếu cậu lạnh lùng từ chối thì nhất định sẽ trở nên vô cùng gượng gạo.
Kem của anh ấy sắp chảy rồi nên mình giúp anh ấy một chút thôi, hơn nữa lãng phí thực phẩm là không tốt, chỉ vậy mà thôi. Đào Minh Chước tự nói với mình. Miếng kem đó cắn vào trong miệng vừa lạnh lẽo vừa ngọt ngậy. Thế nhưng sau khi nuốt xuống, Đào Minh Chước lại cảm thấy cổ họng mình như bốc cháy. Bầu không khí lập tức trở nên im ắng. Sau khi đứng thẳng dậy, Đào Minh Chước chẳng dám nhìn vào mắt Kinh Từ, chỉ nói: “…Trong khu nghỉ có ghế dài, hay ngồi tạm một lúc để ăn?” Một lúc sau, cậu nghe thấy Kinh Từ trả lời: “Được.” Hai người ngồi xuống băng ghế dài, vai kề vai. Đào Minh Chước ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vết nứt trên mặt đất. Kinh Từ ngồi im lặng bên cạnh cậu, tiếp tục ăn bánh nếp trong tay. Lúc sau, Kinh Từ cuối cùng cũng ăn hết xâu bánh nếp đó. Đào Minh Chước không kìm được, lén lút quan sát hành động của anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-dua-com-gioi-thai-ho-ho/2853601/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.