Đây là lần đầu tiên Lương Mạn Thu bị đưa đến đồn cảnh sát, mặt cô bé nghệt ra, chẳng hiểu mình đã phạm tội gì hay nhà lại xảy ra chuyện gì nữa. Đồn cảnh sát là nơi chỉ tồn tại trong những câu chuyện bà nội kể về Lương Lập Hoa ngày xưa.
May mà Chương Thụ Kỳ khá thân thiện, anh đưa cho cô bé mấy viên kẹo, bảo cô bé ngồi chờ trong phòng làm việc, còn mình thì cùng Lương Lệ Thanh sang phòng bên cạnh nói chuyện.
Trong phòng thẩm vấn lại là một cuộc tranh cãi nảy lửa khác. Thực tế chứng minh, đối mặt với một người phụ nữ trung niên cứng đầu như Lương Lệ Thanh, đến cả thầy của Chương Thụ Kỳ nói khô cả họng cũng chẳng ăn thua.
Lương Lệ Thanh cũng nói đến mệt lả, hỏi đường vào nhà vệ sinh rồi tạm thời rời đi.
Chương Thụ Kỳ gãi đầu đầy chán nản:
– Thầy ơi, giờ làm sao đây? Không thể cứ thế đưa cô bé về thôn Sơn Vĩ để nó sống một mình được, đúng không ạ?
Ông thầy đáp:
– Theo lý mà nói, chuyện này đáng lẽ thuộc thẩm quyền giải quyết của bên thôn Sơn Vĩ…
Chương Thụ Kỳ hiểu ngay rằng thầy mình bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm. Mà xét theo hộ khẩu, chuyện này đúng là không thuộc phạm vi quản lý của họ thật.
Chương Thụ Kỳ hỏi tiếp:
– Chẳng lẽ chúng ta lại phải đích thân đưa cô bé về tận thôn Sơn Vĩ ạ?
Ông thầy không trả lời.
Chương Thụ Kỳ sốt ruột đi đi lại lại, mấy lần ghé qua phòng làm việc bên cạnh nhìn Lương Mạn Thu. Cô bé
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745154/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.