🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lương Mạn Thu quay người lại, mừng rỡ nhào tới trước cổng sắt, níu lấy thanh sắt nhảy cẫng lên gọi:

– Anh ơi!

Sau đó, cô bé mới chào Linh Heo và Minh Bốn Mắt.

Đới Kha bước lại gần, nhìn kỹ hơn vào bên trong qua cánh cổng sắt, thắc mắc:

– Sao mày bị nhốt trong này thế?

Lương Mạn Thu thật thà đáp:

– Họ không cho em ra ngoài chơi.

Đới Kha ghé sát vào song sắt nhìn vào trong. Một dãy nhà ba tầng hình chữ L cùng bức tường bao cũng hình chữ L quây lại thành một cái sân nhỏ kiêm sân bóng rổ. Góc tường đặt một cái cầu trượt cũ kỹ trông như đồ bỏ đi, ngoài ra chẳng còn trò chơi nào khác, tệ hơn cả công viên gần nhà.

Đới Kha bĩu môi chê bai:

– Cái chỗ rách này thì có gì hay mà chơi.

Lương Mạn Thu cũng phụ họa:

– Chẳng vui tí nào cả.

Kim Linh nói thẳng:

– Bé Cún à, em ở trong này chẳng khác gì ngồi tù.

Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà Lương Mạn Thu trông đã gầy hẳn đi. Nghe Kim Linh nói vậy, sắc mặt cô bé càng thêm u ám, lộ rõ vẻ thiếu dinh dưỡng.

Đới Kha hỏi:

– Cún Còi, lúc nào mày mới được ra ngoài?

– Em không biết. Anh ơi, anh dắt em ra ngoài chơi đi.

Suy nghĩ của Lương Mạn Thu rất đơn giản: chỉ cần được ra ngoài chơi với Đới Kha một buổi chiều như trước kia, đến giờ cơm về vẫn có cơm nóng ăn là được.

Đới Kha cau mày gắt:

– Mày không ra được thì anh dắt mày đi chơi kiểu gì!

Lương Mạn Thu hỏi:

– Anh ơi, nếu em ra được thì anh sẽ đưa em đi chơi chứ?

Đới Kha chẳng hơi đâu mà nói nhảm với cô bé, vì cậu biết rõ là chẳng có hy vọng gì.

– Mày ra được rồi hẵng nói.

Bác bảo vệ đã để ý một lúc, bèn đứng dậy, nhoài người ra khỏi cửa sổ, gắt gỏng:

– Này ba đứa kia, đi chỗ khác chơi, đừng có tụ tập ở đây! Còn con bé này nữa, vào trong đi, gọi hai lần rồi mà không nghe à?

Đới Kha liếc nhìn bác bảo vệ mặt mày cau có, hỏi:

– Mày muốn ra ngoài thật hả Cún Còi?

Lương Mạn Thu gật đầu lia lịa trông đến tội nghiệp, càng lúc càng giống một con chó con đi lạc:

– Em muốn ra ngoài lắm.

Đới Kha nói:

– Tí nữa nếu có ô tô đi vào, mày cứ len lén đi nép sát vào cạnh xe ấy, hiểu không?

Lương Mạn Thu trông có vẻ nửa hiểu nửa không.

Bác bảo vệ đi ra đến cửa phòng trực, chỉ tay về phía bọn Đới Kha, lớn tiếng quát:

– Bảo ba đứa chúng mày đi chỗ khác, nghe thấy không hả? Điếc à?

Lương Mạn Thu hỏi:

– Anh ơi, anh sẽ đợi em mãi chứ?

Ánh mắt Đới Kha vẫn dè chừng bác bảo vệ, cậu lặng lẽ lùi ra xa khỏi cổng sắt.

Bác bảo vệ rảo bước xộc tới, túm lấy cánh tay nhỏ của Lương Mạn Thu như xách gà con, đẩy cô bé vào trong.

Lương Mạn Thu vừa bị kéo đi vừa gọi với theo:

– Anh ơi, anh phải đợi em đấy nhé!

Giải quyết xong Lương Mạn Thu, bác bảo vệ quay lại lườm nguýt, đuổi nốt ba đứa trẻ còn lại. Chị em nhà họ Kim cun cút đi theo Đới Kha rút lui.

Kim Minh hỏi:

– Đại D, bọn mình đợi bé Cún thật hả?

Đới Kha đáp:

– Biết nó lúc nào mới ra được mà đợi?

Kim Linh hùa theo:

– Đúng đấy, Đại D có hứa đợi nó đâu.

Ánh mắt Kim Minh nhìn Kim Linh đầy vẻ trách móc, dường như oán chị gái không chịu bênh người nhà mà lại bênh đứa có lý hơn. Kim Minh hỏi:

– Chúng ta cứ đi thế này đi à?

Đới Kha đáp:

– Mày thích thì quay lại mà đợi.

Kim Linh nói:

– Đúng đó, mày tự quay lại đó mà đợi một mình đi. Tao đi với Đại D.

Kim Minh ngoái đầu nhìn lại cánh cổng sắt vẫn đóng im ỉm, trông còn lạnh lẽo hơn cả cổng trường Tiểu học. Cậu ta thấy nản lòng, lí nhí nói:

– Thôi bỏ đi, biết phải đợi đến bao giờ.

Đới Kha dẫn chị em nhà họ Kim lượn lờ quanh đó một lúc rồi vòng lại trung tâm bảo trợ xã hội thêm lần nữa, nhưng không thấy bóng dáng Lương Mạn Thu đâu cả. Cậu thử gọi vọng vào trong:

– Cún Còi!

Đáng tiếc, đáp lại cậu chỉ có tiếng hét ra lửa của bác bảo vệ. Ông già khó tính mở cánh cửa nhỏ lao ra mắng:

– Đừng để tao thấy bản mặt mày bén mảng đến đây lần nữa!

Đới Kha trông cao lớn chẳng khác gì đàn ông trưởng thành thấp bé, lại dẫn theo hai đứa đàn em lông bông lêu lổng, nhìn kiểu gì cũng ra dáng một thằng nhóc hư hỏng đường phố. Chỉ thiếu nước cưỡi một chiếc xe máy chở theo mấy cô gái ăn mặc hở hang nữa là đủ bộ.

Đới Kha về tiệm ăn tối như thường lệ, như thể chưa từng đến trung tâm bảo trợ xã hội. Đới Tứ Hải lại cằn nhằn bảo cậu ăn cơm xong thì đi cắt tóc đi, mai là lên lớp Sáu rồi, phải học hành cho tử tế, đừng có suốt ngày chỉ nghĩ đến chơi.

Hình bóng Lương Mạn Thu dường như đang dần phai mờ, tựa như một giấc mộng trong kỳ nghỉ hè, tỉnh giấc rồi chẳng còn lưu lại dấu vết nào. Biết đâu một ngày nào đó trong tương lai, cậu lại bắt gặp một khung cảnh quen thuộc đến lạ kỳ.

Chiều thứ Sáu tan trường báo hiệu cuối tuần sắp đến, không khí lúc nào cũng vui vẻ hơn hẳn những ngày khác.

Giữa dòng người tan học, Đới Kha bắt gặp bóng dáng của Phúc Hai Ngón, cậu chợt nghĩ đến Lương Mạn Thu. Không biết giờ cô bé học ở đâu nữa, cái trung tâm bảo trợ xã hội đó cách trường Tiểu học Sơn Vĩ của nó xa tít tắp, có đi bộ đến tối mịt cũng chẳng tới nơi. Đới Kha ma xui quỷ khiến thế nào lại lẳng lặng bám theo Hai Ngón.

Kim Linh gọi giật mấy tiếng Đại D từ phía sau, nhưng Đới Kha cứ như bị ma nhập, chẳng hề nghe thấy. Cô bé đành phải chạy bổ tới chặn ngay trước mặt cậu, thở hổn hển hỏi:

– Sao mày lại đi đường này? Mày chuyển nhà rồi hả?

Đới Kha đáp cụt lủn:

– Có chút việc.

Kim Linh hỏi ngay:

– Việc gì thế?

Đới Kha nghẹn họng giây lát, không thể nói là mình định đến trung tâm bảo trợ xã hội được, vì lần trước chính cậu đã hùng hồn tuyên bố sẽ không đợi Lương Mạn Thu nữa. Cậu gắt:

– Mắc mớ gì tới mày!

Kim Linh nhìn cậu đi được vài bước, nheo mắt trêu:

– Đại D, không phải mày đang lén đi hẹn hò với gái xinh nào đấy chứ?

– Mày bị ấm đầu hả con Linh Heo kia! – Đới Kha quẳng lại một câu rồi bám theo Hai Ngón, cậu vẫn chưa biết đường từ trường đến đường Phú Nguyên đi như thế nào.

Trung tâm bảo trợ xã hội mở một cánh cửa nhỏ. Bác bảo vệ ngồi ngay cổng đợi bọn trẻ tan học về, nhưng chỉ cho vào chứ không cho ra. Hai Ngón vừa vào trong đã biến mất tăm, chẳng biết Lương Mạn Thu đang ở chỗ nào.

Hay là cô bé đã không còn ở đây nữa rồi?

Đới Kha khum hai tay quanh miệng, hét lớn vào trong sân:

– Cún Còi ơi!

Giọng cậu trong trẻo vút cao, nhưng cũng vì gắng sức hét mà mặt đỏ bừng lên. Tiếc là người xuất hiện đầu tiên lại là bác bảo vệ.

Ông ta hùng hổ bước tới quát:

– Lại là mày à? Tuần trước mày từng đến rồi, phải không?

Đới Kha đứng trước mặt ông ta, vai đeo ba lô, mình mặc đồng phục trường Tiểu học Thúy Điền, trông đúng kiểu học sinh ngoan. Nếu không phải vì tiếng gọi “Cún Còi” y hệt lần trước, có lẽ bác bảo vệ đã chẳng nhận ra cậu.

Đới Kha chỉ lùi lại hai bước theo phản xạ tự vệ, gân cổ lên nói lý:

– Con có làm gì đâu ạ.

Bác bảo vệ xẵng:

– Ban ngày ban mặt tới đây gào rống cái gì hả?

Đới Kha cãi lại:

– Con có gọi bác đâu.

Bác bảo vệ trợn mắt:

– Mày nói cái gì?! Ngon nói lại lần nữa tao xem nào?!

Đới Kha vừa quay đầu định bỏ đi thì sau lưng bỗng vẳng lại một tiếng gọi khe khẽ, tựa như cậu nghe nhầm:

– Anh ơi.

Cậu quay phắt người lại, quả nhiên nhìn thấy Lương Mạn Thu đang đứng ngoài hành lang tầng hai vẫy tay với mình. Cô bé liền quay người chạy vội xuống cầu thang, mái tóc buộc hai bím rối bù, lao thẳng đến chỗ cổng sắt.

– Đấy là anh trai con ạ. – Lương Mạn Thu vội nói với bác bảo vệ.

Bác bảo vệ hừ một tiếng:

– Anh em cái nỗi gì, du côn du đãng thì có.

Mặt sưng lên vì cố nuốt giận, Đới Kha nói:

– Con chỉ nói với em ấy vài câu thôi.

Lương Mạn Thu níu chặt mấy thanh chắn sắt, đầu cứ cố dúi vào khe cổng trông giống hệt người tù kêu oan trên ti vi:

– Anh ơi.

Đới Kha hỏi:

– Sao không ra đây?

Lương Mạn Thu đáp:

– Em không ra được. Anh ơi, anh đợi em lâu lắm rồi đúng không?

Đới Kha chột dạ lảng mắt đi chỗ khác. Lương Mạn Thu tưởng cậu đang đề phòng ai đó nên nhìn theo hướng mắt cậu, nhưng chẳng thấy gì bất thường. Ngược lại, bộ đồng phục màu sắc tươi sáng của cậu trông mới thật lạc lõng ở đây.

Lương Mạn Thu nói:

– Úi anh ơi, anh mặc đồng phục của trường mới rồi.

Cô bé chợt nhớ ra đã thấy Hai Ngón mặc bộ đồng phục y hệt, chỉ có điều bộ đó vừa rộng thùng thình lại vừa cũ mèm vì là đồ cũ do các nhà hảo tâm quyên tặng.

Đới Kha hỏi:

– Thế đồng phục của mày đâu?

Lương Mạn Thu lí nhí:

– Em có được đi học đâu.

Đới Kha sững người, miệng lắp bắp:

– Sao lại không được đi học?

Lương Mạn Thu đáp:

– Mấy cô chú ở đây bảo chưa làm xong thủ tục nhập học cho em ạ.

Đới Kha hỏi dồn:

– Thủ tục gì cơ?

Lương Mạn Thu lắc đầu:

– Em cũng không biết.

Đới Kha lại hỏi:

– Thế phải đợi bao lâu nữa?

Lương Mạn Thu vẫn chỉ lắc đầu, rồi dè dặt hỏi:

– Anh ơi, anh có cách nào đưa em ra ngoài chơi được không?

Sự xuất hiện của Đới Kha như mang đến một niềm hy vọng, bởi rõ ràng sự tự do có sức hấp dẫn hơn chuyện đi học nhiều. Kể từ lúc bước qua cánh cổng sắt của trung tâm bảo trợ xã hội này, Lương Mạn Thu chưa từng được bước chân ra ngoài thêm một lần nào nữa.

Bác bảo vệ như mọc thêm tai siêu nhân, có vẻ nghe được tiếng hai đứa thì thầm bàn tính gì đó, nên cứ nhìn chằm chằm không rời mắt.

Đới Kha chau mày nhìn khe hở giữa các thanh chắn sắt chỉ rộng chừng một bàn tay, hỏi thử:

– Mày nhắm lách qua nổi không?

Lương Mạn Thu trông nhỏ con thế thôi, nhưng cố đến mức mặt mũi đỏ bừng, méo cả đi mà vẫn chẳng tài nào lách qua nổi.

– Không được rồi anh ạ. – Cô bé vừa nói vừa xoa xoa bên má bị thanh sắt cọ đến đỏ ửng.

Bác bảo vệ lại lên tiếng cắt ngang:

– Thôi thôi được rồi đấy, về nhà mau! Tan học không chịu về nhà, lại chạy rông ra ngoài chơi bời!

Trong đầu Đới Kha chợt lóe lên một ý. Cậu thò tay qua song sắt, kéo vai cô bé lại gần rồi ghé sát vào tai nó thì thầm mấy câu. Lương Mạn Thu nghe xong gật đầu lia lịa, mặt mày rạng rỡ hẳn lên.

Nói xong, Đới Kha buông vai cô bé ra, dặn dò:

– Nhớ kỹ lời anh dặn nhé.

Lương Mạn Thu ngoan ngoãn gật đầu, giọng vẫn nhỏ nhẹ như mọi khi:

– Vâng ạ. Hẹn mai gặp lại  nhé anh.

Sắc mặt Đới Kha bỗng chốc sa sầm.

Lương Mạn Thu biết mình lỡ lời, vội đưa tay bịt miệng lại rồi chữa cháy:

– Tạm biệt anh.

Lúc về đến tiệm nhà mình, Đới Kha đã muộn hơn mọi ngày gần cả tiếng đồng hồ. Tiệm đang vào giờ cao điểm bữa tối, Đới Tứ Hải bận tối mắt tối mũi, chẳng hơi đâu mà để ý đến cậu, cũng không hỏi han xem cậu đã đi đâu làm gì, miễn là thấy người về phụ giúp là được rồi.

Sáng thứ Bảy, Đới Kha làm bài tập cho xong một cách đối phó. Đến trưa, vừa đặt chén cơm xuống là cậu chạy thẳng một mạch đến trung tâm bảo trợ xã hội.

Thực ra, chính cậu cũng không dám chắc kế hoạch của mình liệu có thành công hay không.

Nhưng thật may mắn, đúng là trời cũng giúp cậu! Bác bảo vệ đang ở trong phòng trực, cánh cửa nhỏ bên cạnh cổng sắt không hề khóa móc, và Lương Mạn Thu đang lượn lờ ở khu sân trong, ngay chỗ có thể nhìn thẳng ra cổng.

Đới Kha chỉ khẽ hất cằm ra hiệu, không hề lên tiếng gọi. Lương Mạn Thu lập tức hiểu ý, vội vàng chạy ngược vào trong tòa nhà.

Ơ?

Rõ ràng hôm qua cậu đã dặn cô bé là hễ thấy anh đến thì phải chạy ra ngay cơ mà.

Chỉ một lát sau, Lương Mạn Thu đã quay ra, trên vai đeo thêm một cái cặp nhỏ, chạy lon ton về phía cổng.

– Bác ơi! – Đới Kha liền chạy vòng ra chỗ cửa sổ phòng trực trông ra mặt đường, thò nửa người vào gọi lớn, thành công thu hút sự chú ý của bác bảo vệ.

Bác bảo vệ trông thấy cậu, mặt mày lập tức cau có:

– Sao lại là mày? Đến đây làm gì nữa?

Đới Kha hỏi:

– Bác ơi, có phải mấy đứa nhỏ được đưa vào đây đều mang họ Phúc hết không ạ?

Bác bảo vệ thấy cậu nhóc cố tỏ vẻ già đời dù thực chất vẫn chỉ là thằng nhóc tiểu học, nên cũng dùng giọng kẻ cả chế giễu:

– Xin hỏi cậu đây có gì chỉ bảo?

Đới Kha vừa nói vừa liếc mắt canh chừng ngoài cửa phòng trực:

– Có một thằng nhóc họ Phúc, biệt danh là Hai Ngón, ở trường con nó chuyên đi ăn cắp vặt.

Quả nhiên, cậu thấy Lương Mạn Thu đang rón rén đi tới, lén la lén lút như chuột. Biểu cảm trên mặt bác bảo vệ lập tức tố cáo rằng ông thừa biết Đới Kha đang nói đến đứa trẻ nào.

Bác bảo vệ hỏi:

– Thế rồi sao? Nó ăn cắp đồ của mày à?

– Đúng là nó từng thó đồ của con. – Đới Kha nói.

Lương Mạn Thu đã lén lút đi qua cửa phòng bảo vệ, chỉ cần mở cánh cửa nhỏ là ra được ngoài. Tim cậu đập thình thịch vì hồi hộp, thấy sắp thành công đến nơi, Đới Kha gần như nín thở.

– Trước đây nó từng trộm hộp bút của con, nó bảo nó ở đường Phú Nguyên, có phải là đứa nhỏ ở chỗ các bác không?

Bác bảo vệ gắt:

– Mày nói gì cũng đúng chắc? Mày phải đưa ra bằng chứng là nó ăn trộm chứ, không có bằng chứng thì nói linh tinh gì? Mất đồ thì tìm cô giáo của mày ấy, đến đồn cảnh sát tìm cảnh sát, chạy đến trung tâm bảo trợ xã hội tìm tao làm gì? Thằng nhóc này đúng là buồn cười!

Đới Kha đáp cho có:

– Ồ.

“Lương Mạn Thu đã chạy ra ngoài thành công chưa nhỉ?” Ý nghĩ đó vừa nảy ra trong đầu Đới Kha thì cậu nghe thấy tiếng một bé gái khác trong sân gọi vọng ra:

– Tiểu Thu!

Thôi rồi! Bị phát hiện rồi!

Thoáng thấy Lương Mạn Thu đã ra được ngoài, đang cắm đầu chạy thục mạng về hướng khác, Đới Kha cũng lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Cậu bé đứng trước cửa sổ vụt biến mất khiến bác bảo vệ ngẩn người trong giây lát, chỉ kịp nghe thấy tiếng cô bé vừa báo tin chạy tới phòng trực.

– Bác bảo vệ ơi, con bé Thu chạy ra ngoài mất rồi!

– Chạy mau! – Đới Kha nhanh chóng đuổi kịp Lương Mạn Thu, thậm chí còn vượt qua cô bé. – Chạy chậm thế, chưa ăn cơm à!

Lương Mạn Thu đúng là chưa ăn cơm tử tế nên hơi mất sức, nhưng niềm vui sướng vì được tự do lại hội tụ thành một luồng sức mạnh chưa từng có, cuộn trào trong cơ thể cô bé. Huống hồ phía sau còn có tiếng người đuổi theo, buộc cô bé phải cố hết sức.

– Đứng lại! Mấy cái đứa ranh con này! Chạy đi đâu hả!

Đới Kha không kịp trách Lương Mạn Thu tại sao lại vác cả cặp theo, đành phải giật lấy cái cặp của cô bé, khoác lên vai mình, rồi nắm tay cô bé chạy thục mạng.

Gió mùa hạ, phố xá, người qua đường, tất cả lướt qua như cảnh vật nhìn từ cửa sổ chiếc xe khách chạy tuyến Sơn Vĩ – Hải Thành, bị bỏ lại phía sau, chỉ còn là những hình ảnh nhạt nhòa, những dấu vết có thể lãng quên.

Đới Kha chưa từng nghĩ đến chuyện cứu vớt Lương Mạn Thu. Ở tuổi của cậu, cậu chưa đủ chín chắn để có những suy nghĩ sâu sắc như vậy. Chỉ đơn giản là một chút tò mò, một chút buồn chán và một chút máu nghịch ngợm nổi lên đã thúc đẩy cậu chủ động tiếp cận Lương Mạn Thu và vô tình chìa tay ra với cô bé.

Lương Mạn Thu cũng chưa hiểu được khái niệm “bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động”. Cô bé chỉ biết mình như đang cưỡi Phong Hỏa Luân, lao về phía cuộc sống mà mình mong muốn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.