Lương Mạn Thu quay người lại, mừng rỡ nhào tới trước cổng sắt, níu lấy thanh sắt nhảy cẫng lên gọi:
– Anh ơi!
Sau đó, cô bé mới chào Linh Heo và Minh Bốn Mắt.
Đới Kha bước lại gần, nhìn kỹ hơn vào bên trong qua cánh cổng sắt, thắc mắc:
– Sao mày bị nhốt trong này thế?
Lương Mạn Thu thật thà đáp:
– Họ không cho em ra ngoài chơi.
Đới Kha ghé sát vào song sắt nhìn vào trong. Một dãy nhà ba tầng hình chữ L cùng bức tường bao cũng hình chữ L quây lại thành một cái sân nhỏ kiêm sân bóng rổ. Góc tường đặt một cái cầu trượt cũ kỹ trông như đồ bỏ đi, ngoài ra chẳng còn trò chơi nào khác, tệ hơn cả công viên gần nhà.
Đới Kha bĩu môi chê bai:
– Cái chỗ rách này thì có gì hay mà chơi.
Lương Mạn Thu cũng phụ họa:
– Chẳng vui tí nào cả.
Kim Linh nói thẳng:
– Bé Cún à, em ở trong này chẳng khác gì ngồi tù.
Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà Lương Mạn Thu trông đã gầy hẳn đi. Nghe Kim Linh nói vậy, sắc mặt cô bé càng thêm u ám, lộ rõ vẻ thiếu dinh dưỡng.
Đới Kha hỏi:
– Cún Còi, lúc nào mày mới được ra ngoài?
– Em không biết. Anh ơi, anh dắt em ra ngoài chơi đi.
Suy nghĩ của Lương Mạn Thu rất đơn giản: chỉ cần được ra ngoài chơi với Đới Kha một buổi chiều như trước kia, đến giờ cơm về vẫn có cơm nóng ăn là được.
Đới Kha cau mày gắt:
– Mày không ra được thì anh dắt mày đi chơi kiểu gì!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745155/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.