Cuối tuần đầu tiên của tháng Chín, tiệm Ngỗng quay Tứ Hải nghỉ bán một ngày rưỡi. Tiệm chỉ mở cửa buổi sáng thứ Bảy, sau khi bán hết veo chỗ ngỗng đã hong khô từ tối thứ Sáu thì dọn tiệm.
Hôm nay là sinh nhật năm tuổi đầu tiên của Đới Kha, cậu được “đặc xá” khỏi việc nhà một ngày. Ăn cơm trưa xong là cậu quẳng chén đũa đó, chạy đi chơi như ngựa xổ lồng, Lương Mạn Thu chạy theo đến tụt cả dép mà suýt nữa không đuổi kịp.
(*) Tức sinh nhật 12 tuổi, cứ 12 năm lại đến năm tuổi. Người ta quan niệm năm tuổi hay xui xẻo nên mới hay mặc quần sịp đỏ để giảm xui.
Chương Thụ Kỳ đến tiệm tìm Đới Tứ Hải để bàn bạc chuyện thủ tục giấy tờ liên quan đến Lương Mạn Thu.
Sau trận tranh cãi tối qua, lập trường của cả hai lại giống nhau đến lạ, khiến họ âm thầm hình thành một liên minh: một người khâm phục tấm lòng nhân ái của đối phương, kẻ kia lại ngưỡng mộ sự chính trực của người này, có chút cảm giác như tri kỷ vong niên.
Đới Tứ Hải thật lòng chia sẻ rằng kỳ thực ông không cao cả đến thế, chẳng qua chỉ muốn báo đáp ơn cứu mạng của đồng đội năm xưa, nhưng bản thân ông cũng có những cân nhắc riêng.
Nếu nhập hộ khẩu của Lương Mạn Thu vào nhà họ Đới, thì việc Lương Lập Hoa có tiền sử nghiện hút và từng bị cưỡng chế cai nghiện sẽ như một quả bom nổ chậm, có thể ảnh hưởng đến quá trình thẩm tra lý lịch nếu sau này Đới Kha muốn thi tuyển công chức.
Nếu sau này chính sách thay đổi hoặc siết chặt hơn, Chương Thụ Kỳ cũng khó mà đảm bảo được. Anh liên tục gật đầu tỏ ý thông cảm.
Còn nếu không nhập hộ khẩu cho Lương Mạn Thu, chỉ thay đổi quyền giám hộ từ Lương Lập Hoa và để cô bé sống nhờ tại nhà họ Đới, thì hoàn toàn có thể không cần thông qua trung tâm bảo trợ xã hội. Nhưng cái gì cũng có hai mặt, làm vậy thì Lương Mạn Thu vẫn phải đăng ký học ở thôn Sơn Vĩ, không thể đi học tại Hải Thành.
Cuối cùng, Chương Thụ Kỳ đề xuất một phương án khác là hình thức nhận nuôi tạm thời tại gia đình: không cần chuyển hộ khẩu, trung tâm bảo trợ xã hội sẽ gửi Lương Mạn Thu đến nhà họ Đới để chăm sóc, và mỗi tháng gia đình sẽ nhận được một khoản trợ cấp. Nhược điểm là quyền giám hộ đối với Lương Mạn Thu vẫn thuộc về trung tâm bảo trợ xã hội. Nếu Đới Tứ Hải muốn có toàn quyền giám hộ cô bé như một người cha thực thụ, thì đây có thể là một yếu tố tiềm ẩn rủi ro.
Đới Tứ Hải ngẫm lại thấy cũng ổn, cũng tương tự như gửi con cho họ hàng nuôi giúp vậy.
Chương Thụ Kỳ ngập ngừng nói:
– Bây giờ chỉ còn một vấn đề mấu chốt nhất thôi, anh Đới, xin lỗi cho tôi nói thẳng nhé… Anh là đàn ông đơn thân, lại đang nuôi con trai. Giám đốc nói không sai, vì mục đích bảo vệ trẻ vị thành niên, đặc biệt là các bé gái, quy định không cho phép giao một bé gái cho một người đàn ông độc thân nuôi dưỡng, trừ phi hai người hơn kém nhau từ bốn mươi tuổi trở lên.
Đới Tứ Hải ngượng nghịu đáp:
– Đừng nói là hơn bốn mươi tuổi, tôi bây giờ còn chưa tới bốn mươi nữa là.
– Vâng. – Chương Thụ Kỳ nói. – Thế nên anh Đới ạ, trừ phi anh kết hôn trong thời gian ngắn tới, nếu không thì chuyện này e là không thành được.
Đới Tứ Hải thở dài:
– Tôi độc thân mười mấy năm nay rồi, đâu có dễ tìm người như vậy. Tự ý quyết định để Đới Kha có thêm em gái đã thấy có lỗi với thằng bé lắm rồi, giờ lại đột ngột có thêm mẹ kế, tôi sợ thằng bé đang tuổi ẩm ương sẽ không chấp nhận nổi.
Chương Thụ Kỳ lại gật gù đồng tình.
Hai người đàn ông hơn kém nhau chừng mười tuổi ngồi vào một bàn trống, im lặng hút thuốc một lúc lâu.
A Liên bưng chồng bát đ ĩa trống từ chỗ mấy bà chủ hàng vừa ăn cơm tán gẫu xong, cười tươi gọi:
– Anh Hải, cảnh sát Chương.
Rồi tiện miệng hỏi:
– Tiểu Thu đi chơi với Đới Kha rồi hả anh?
– Nó quẳng chén cơm xuống là đi luôn rồi. – Ánh mắt Đới Tứ Hải bất giác dõi theo bóng A Liên đi vào phía bàn ăn trong cùng, nơi họ thường ngồi. Chén đ ĩa ăn xong vẫn còn bày trên mặt bàn.
A Liên tiện tay dọn luôn cả chồng chén đ ĩa đó.
Đới Tứ Hải vội nói:
– Cứ để đấy đi, lát anh rửa.
– Rửa giờ hay rửa lát mà chẳng như nhau. – A Liên cười đáp, rồi bưng chén đ ĩa vào khu bếp sau.
Đới Tứ Hải nghĩ ngợi giây lát rồi nói:
– A Liên này, tối nay sinh nhật thằng Đới Kha, cô cũng qua ăn miếng bánh cho vui nhé.
A Liên từ cửa bếp ngó ra, đáp:
– Toàn bọn trẻ con với nhau, em đến xen vào làm gì.
Đới Tứ Hải đáp:
– Thì anh cũng xen vào còn gì.
A Liên cười:
– Để em xem thế nào đã, nếu không bận gì thì em qua.
Đới Tứ Hải quay đầu lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Chương Thụ Kỳ. Người đàn ông gần bốn mươi tuổi bỗng dưng thấy ngượng nghịu khó tả.
Chương Thụ Kỳ hất đầu về phía bếp, tủm tỉm:
– Hợp đấy chứ.
Đới Tứ Hải đáp:
– Nói bậy, kém tôi cả chục tuổi lận đó.
Chương Thụ Kỳ lại bàn bạc thêm với Đới Tứ Hải về chuyện đi học của Lương Mạn Thu, cả hai thống nhất phương án: cứ để Lương Mạn Thu đi học lại trước, ở tạm nhà họ Đới, rồi tính chuyện thủ tục sau.
Đêm hôm đó, tại nhà họ Đới ở khu Bích Lâm Hồng Đình.
Nhà Đới Kha tụ tập gần hai chục đứa trẻ, đầu người lúc nhúc, đông hơn cả cảnh tượng cô bé từng thấy ở thôn Sơn Vĩ. Cuối cùng Lương Mạn Thu cũng không cần phải đứng nhìn từ xa nữa mà đã đường hoàng trở thành một thành viên trong số đó.
Ngoại trừ Kim Linh và Lương Mạn Thu, đám trẻ này toàn là con trai nên cực kỳ ồn ào, khiến căn nhà nhỏ chẳng khác gì cái chợ vỡ. Tuy chỉ mới quen chị em Kim Linh và Cao Tử Ba, Lương Mạn Thu vẫn cười toe toét giữa đám đông như một đứa ngốc nhỏ.
Chẳng bao lâu sau, A Liên cũng đến, cô đã ăn diện một phen nên trông càng trẻ trung hơn.
– Lúc đầu tôi còn không chắc có phải chỗ này không, nhưng nghe tiếng ồn ào tìm lên thì đúng là đây rồi. – Cô đưa quà cho Đới Kha, đó là một quả bóng rổ mới.
Đới Kha cảm ơn rồi đặt món quà vào đống quà của mình.
Đới Tứ Hải nói:
– Cô còn mang cả quà đến nữa, khách sáo quá.
A Liên đáp:
– Có gì đâu ạ, vừa hay anh mới tăng lương cho em mà.
Cao Tử Ba oang oang hỏi:
– Ê Đại D, sao mẹ mày trẻ thế?
A Liên ngượng đỏ mặt, nói:
– Không phải đâu, tôi chỉ hơn thằng bé mười mấy tuổi thôi.
Đới Tứ Hải cũng ngại ngùng nói:
– Trẻ con ăn nói không suy nghĩ, cô đừng để bụng nhé.
A Liên vội nói:
– Không sao, em hiểu mà.
Kim Linh kéo Cao Tử Ba sang một bên, vô tình đụng phải Lương Mạn Thu, khiến lời thì thầm cũng lọt vào tai cô bé:
– Mẹ Đại D mất lúc sinh nó rồi, mày đừng có nói bậy.
Cao Tử Ba hỏi:
– Sao mày biết?
Kim Linh đáp:
– Mẹ tao nói.
Cao Tử Ba hỏi tiếp:
– Chẳng lẽ cái cô kia là bạn gái của ba nó à?
Kim Linh đáp:
– Là người làm trong tiệm nhà nó!
Kim Linh thất vọng vì sự chậm tiêu của Cao Tử Ba, bèn liếc xéo một cái rồi bỏ đi.
Cả đám trẻ ồn ào hát xong bài chúc mừng sinh nhật, Đới Kha thổi nến rồi bắt đầu cắt bánh kem. Miếng đầu tiên đưa cho Đới Tứ Hải trước, cậu vẫn hiểu lễ nghĩa. Miếng thứ hai tất nhiên là dành cho A Liên, người lớn còn lại. Cậu nâng miếng thứ ba trên tay một lúc, ngó nghiêng tìm kiếm giữa đám đầu đen lúc nhúc. Ủa, sao không thấy người cần tìm đâu nhỉ?
– Cún Còi! – Nhân vật chính của bữa tiệc hét lớn.
– Anh ơi. – Lương Mạn Thu chen qua Cao Tử Ba người đầy mùi mồ hôi, khó khăn lắm mới nhận được miếng bánh từ tay Đới Kha. – Em cảm ơn anh ạ.
Có đứa con trai hỏi:
– Sao lại gọi là Cún Còi thế, buồn cười ghê.
Hễ có một đứa khởi xướng trêu chọc là y như rằng những đứa khác cũng hùa theo bắt chước, khiến khung cảnh dần trở nên hỗn loạn.
– Cún Còi có phải là Hao Thiên Khuyển không?
– Hao Thiên Khuyển hả? Tao còn là Nhị Lang Thần đây này.
– Cún Còi sủa thế nào, sủa thử hai tiếng xem nào.
Đới Tứ Hải đang định lên tiếng can ngăn thì nghe Đới Kha cất giọng ra lệnh:
– Ngoài tao ra, không đứa nào được gọi nó là Cún Còi hết.
Khung cảnh lập tức được kiểm soát, cả đám trẻ im phăng phắc.
Cao Tử Ba lén lè lưỡi. Thằng kia còn dám gọi là Cún Còi nữa à? Hồi trước cậu ta chỉ định sai Lương Mạn Thu chạy việc vặt thôi mà Đới Kha đã tỏ thái độ rồi.
Kim Linh nói:
– Bọn mày phải gọi là bé Cún giống tao này.
Hai người lớn có mặt ở đó bất giác nhìn nhau, rồi cùng bật cười.
Đới Tứ Hải lên tiếng xoa dịu bầu không khí, quay sang Đới Kha:
– Đại D à, nhân vật chính của bữa tiệc đừng có hung dữ thế chứ.
Rồi ông quay sang đám trẻ giới thiệu:
– Đây là em gái của Đới Kha, sau này bọn con hãy gọi em nó là Tiểu Thu nhé.
Lương Mạn Thu bưng đ ĩa bánh kem, đứng thẳng người ngay ngắn, nở nụ cười bẽn lẽn như đang đón nhận sự công nhận đầy thân tình này.
Đới Kha lạnh lùng buông một câu:
– Ăn bánh đi, còn đứng ngây ra đó làm gì.
Lương Mạn Thu lúc này mới cười tươi và bắt đầu ăn.
Tiệc sinh nhật ồn ào kéo dài đến gần chín giờ tối mới kết thúc. Đới Kha vừa đợi điện thoại đám bạn báo tin đã về nhà an toàn, vừa bóc quà.
Lương Mạn Thu đứng bên cạnh nhìn, e dè nói:
– Anh ơi, để Tết em tặng quà bù cho anh nhé.
Phải đến lúc đó, sau khi nhận được tiền lì xì, cô bé mới có tiền tiêu vặt.
Đới Kha đáp:
– Tùy mày.
Đới Tứ Hải nói với vẻ hài lòng:
– Anh con nhiều quà lắm rồi, không cần mua cho anh đâu.
A Liên nhất quyết đòi ở lại phụ dọn dẹp đống rác bừa bộn trên sàn, sau đó Đới Tứ Hải nói trời tối rồi nên sẽ đưa A Liên về, lát nữa ông quay lại ngay.
Trong nhà chỉ còn lại hai đứa trẻ.
Đới Kha đột nhiên đi ra ban công, ngồi xổm xuống bên lan can cố nhìn xuống dưới lầu qua lớp lưới chống trộm, làm Lương Mạn Thu cũng tò mò chạy theo.
Lương Mạn Thu ngồi xổm xuống cạnh cậu, đầu gần như tựa vào vai anh, hỏi:
– Anh ơi, anh nhìn gì thế?
Cô bé nhìn theo ánh mắt cậu xuống dưới. Đới Tứ Hải vừa bật đèn pha xe máy, ánh sáng chiếu rõ bóng dáng ông và A Liên. Đới Tứ Hải trèo lên xe trước, A Liên mặc váy nên phải vịn vào giá chở hàng rồi ngồi nghiêng lên yên sau, giống như rất nhiều cặp nam nữ mà Lương Mạn Thu từng thấy trước đây.
Tiếng xe máy bình bịch nhỏ dần rồi mất hút.
Đới Kha cau chặt mày:
– Cún Còi, mày nói xem có phải hai người họ đang cặp kè không?
Lương Mạn Thu mù tịt:
– Cặp kè là gì hả anh?
Đới Kha quay sang lườm cô bé:
– Cặp kè mà cũng không biết, mày có phải con gái không vậy?
Lương Mạn Thu trông y như một cô bé lớp Một, ngơ ngác hỏi:
– Cặp kè… có phải là hẹn hò không ạ?
Đới Kha lười giải thích với cô bé, đứng dậy vào nhà bóc quà tiếp.
Sáng sớm hôm sau, Đới Tứ Hải đưa Lương Mạn Thu đến tiệm nhờ A Liên trông giúp, rồi chở Đới Kha đi. Hai ba con họ đến nghĩa trang Thanh Sơn để viếng mộ mẹ Đới Kha.
Mấy người khách quen đi tập thể dục buổi sáng ngang qua, thấy lạ vì tiệm trông không giống sắp mở cửa. A Liên phải giải thích một hồi, rồi kéo cửa cuốn xuống một nửa, dán tấm biển ghi: “Hôm nay nghỉ, mai bán bình thường.”
Lương Mạn Thu hỏi:
– Cô A Liên ơi, con hỏi dì một câu được không ạ?
Đối diện với đứa trẻ lễ phép nhất mà mình từng gặp, A Liên không khỏi dịu giọng, tươi tắn đáp lại:
– Tiểu Thu, con có câu hỏi gì cứ nói cô nghe xem nào, xem cô có trả lời được không nhé?
Lương Mạn Thu nói:
– Hôm qua anh con có nhắc đến cặp kè, cặp kè có phải là hẹn hò không ạ?
A Liên giật mình:
– Đại D cặp kè ai rồi à?
Lương Mạn Thu chột dạ, mặt đỏ bừng, tuyệt đối không thể nói ra chuyện Đới Kha đang nghi ngờ dì A Liên và ba Đới Tứ Hải cặp kè.
A Liên hiểu lầm vẻ ngượng ngùng của Lương Mạn Thu, lúc này mới nhận ra tuy cô bé trông nhỏ người nhưng con gái thường dậy thì sớm, có lẽ tuổi tâm lý cũng ngang ngửa Đới Kha rồi.
Chẳng lẽ Đới Kha muốn cặp kè với Lương Mạn Thu sao?
A Liên bỗng dưng căng thẳng, lặp lại câu hỏi lần nữa.
Lương Mạn Thu lắc đầu:
– Không phải anh trai muốn cặp kè ai đâu, con chỉ nghe người khác nói từ này thôi ạ.
A Liên bán tín bán nghi:
– Cặp kè nghĩa là hẹn hò đó. Nhưng con còn nhỏ, nếu có ai nói muốn hẹn hò với con, tuyệt đối không được đồng ý đâu đấy.
Lương Mạn Thu thầm thở phào nhẹ nhõm:
– Con biết rồi ạ.
A Liên nói:
– Con tự chơi một lát đi, đọc sách hay xem ti vi cũng được. Đợi trưa ăn cơm xong, cửa hàng mở cửa cô dắt con đi mua đồng phục, ngày mai là có thể cùng Đại D đi học rồi, vui không?
Lương Mạn Thu mở to mắt:
– Thật không ạ?
A Liên nói:
– Cảnh sát Chương báo tin khuya hôm qua. Bác con sợ hôm nay bận lại quên, nên bảo cô chuẩn bị đồ dùng học tập cho con.
Lương Mạn Thu lòng tràn đầy vui sướng, không kìm được giậm chân tại chỗ mấy cái:
– Con học cùng trường Tiểu học với anh trai ạ?
A Liên đáp:
– Đúng rồi, trường Tiểu học Thúy Điền.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Không cần quay lại trung tâm bảo trợ xã hội nữa ạ?
A Liên nói:
– Nếu con muốn về đó chơi một lát cũng được, nhưng phải nói trước với bác con.
Lương Mạn Thu dứt khoát lắc đầu. Cô bé không hiểu sao Đới Tứ Hải lại nhờ A Liên báo tin thay vì nói trực tiếp, không phải lời hứa từ chính miệng ông thì cô bé vẫn thấy hơi bất an, tối nay phải hỏi lại ông cho chắc mới được.
Sáng sớm thứ Hai, chuông đồng hồ reo đúng giờ. Đới Kha quen tay tắt đi, định ngủ nướng thêm lát nữa, chờ cái chuông báo thức sống Đới Tứ Hải.
Chiếc giường tầng gỗ khẽ rung lên, Lương Mạn Thu đã thoăn thoắt bám thang trèo xuống, ghé mặt sát lớp màn gọi:
– Anh ơi, dậy đi học thôi.
Đới Kha chỉ cựa quậy một chút:
– Ư…
– Anh ơi, sắp muộn rồi.
– Ồn quá… – Đới Kha kéo chăn trùm kín đầu ngủ tiếp.
– Anh ơi.
– Cún Còi đừng làm ồn nữa!
Tiếng gọi không biết mệt mỏi cứ vang lên, ban đầu là cách một lớp màn, sau đó vén màn lên, cuối cùng là lật cả chăn ra. Lương Mạn Thu cứ thế gọi Đới Kha dậy từ năm cậu 12 tuổi đến năm 14 tuổi, từ lớp Sáu cho đến tận kỳ nghỉ hè lớp Bảy. Cô bé cũng đã tốt nghiệp Tiểu học, chuẩn bị lên học cùng trường Trung học với anh trai.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.