Kỳ nghỉ hè năm Lương Mạn Thu tốt nghiệp Tiểu học, Đới Kha đã sắp sửa tròn 14 tuổi, đạp xe vù vù trên đường.
Hai năm trôi qua, Đới Kha đã cao vọt lên 1 mét 77. Nhìn từ đằng sau, lúc không mặc đồng phục, cậu chẳng khác gì đàn ông trưởng thành với dáng người cao ráo thẳng tắp, đi đứng nhanh nhẹn. Còn nhìn chính diện, lúc im lặng thì đúng chuẩn đẹp trai hạng nhất với mày kiếm, mắt sáng, sống mũi cao. Thế nhưng, đến lúc mắng Lương Mạn Thu thì cậu lại biến thành thằng ôn dịch, khiến cô chỉ muốn đấm cho bẹp mặt.
Hai năm nay, Lương Mạn Thu thường bị Đới Tứ Hải ép nhảy dây, nhảy cao, uống sữa nên chiều cao cũng miễn cưỡng lên được 1 mét 50, thu hẹp khoảng cách với bạn bè đồng trang lứa. Bác sĩ dự đoán chiều cao tốt nhất khi trưởng thành của cô bé là 1 mét 58.
Trong hai năm qua, gánh nặng gia đình tăng thêm, Đới Tứ Hải đi sớm về khuya, càng thêm đầu tắt mặt tối cày cuốc. Tuy chưa đổi nhà nhưng đã mua được xe hơi con, trong nhà cũng lắp máy lạnh.
Phòng ngủ phụ bật máy lạnh, cửa khóa trái. Hai đứa trẻ, một đứa đang làm bài tập, một đứa nửa nằm nửa ngồi trên giường chơi game.
Việc Đới Kha bắt Lương Mạn Thu làm giúp bài tập hè đã thành thông lệ mỗi năm. Chương trình Trung học cơ sở có nhiều môn hơn, bài tập cũng tăng lên, không như hồi Tiểu học chỉ có Văn, Toán, Anh là có thể làm qua loa. Nhưng Đới Kha nghĩ, đằng nào cậu viết cũng sai, Lương Mạn Thu viết cũng sai, chi bằng cứ để cô bé viết, lại còn được tiếng tốt là cho cô bé xem trước kiến thức lớp Bảy.
Dù buổi sáng mát mẻ, đám bạn lêu lổng của Đới Kha phần lớn đều ngủ nướng không dậy nổi nên cậu thường ru rú ở nhà. Đến chiều cậu mới ra ngoài, mặc kệ nóng nực chạy nhảy khắp nơi đến nỗi đã có làn da rám nắng khỏe khoắn. Từ khi lên cấp Hai, Đới Kha dần không thích dẫn Lương Mạn Thu đi chơi cùng nữa, thường tranh thủ lúc cô bé nhảy dây để lén chuồn đi. Vì học cùng khối, Lương Mạn Thu lại thân với Kim Minh hơn một chút.
Đới Kha bảo cô làm cho có, nhưng Lương Mạn Thu không cho phép mình làm bừa, ngoan ngoãn lấy sách giáo khoa lớp Bảy của Đới Kha trên giá xuống xem trước.
Sách vở của Đới Kha rất sạch sẽ, không có hình vẽ nguệch ngoạc linh tinh, chứng tỏ cậu hay ngủ gật trong lớp và chẳng mấy khi giở ra xem. Trong một cuốn sách nào đó, Lương Mạn Thu lại bất ngờ tìm thấy một bức thư tình chưa mở. Nét chữ trên phong bì nắn nót, nhìn là biết của con gái viết.
Lương Mạn Thu ma xui quỷ khiến thế nào lại nhét nó xuống dưới cùng chồng sách.
Ngồi lại vào bàn học, Lương Mạn Thu tự dưng thấy hơi chột dạ. Tuy không làm gì xấu, nhưng việc giấu bức thư đi vẫn khiến cô bé cảm thấy có chút trái lương tâm.
Cô bé len lén liếc nhìn về phía giường tầng. Đới Kha đang dựa vào đầu giường chờ game tải, tay cầm ngang một cái máy chơi game màu đen hình chữ nhật, thỉnh thoảng gãi gãi cái chân đã lún phún lông.
Bắt gặp ánh mắt của Lương Mạn Thu, Đới Kha hỏi:
– Nhìn cái gì?
Đới Kha đang trong giai đoạn vỡ giọng, không còn giọng nói trong trẻo như trẻ con nữa, lúc mắng Lương Mạn Thu nghe có khí thế hơn hẳn lúc trước.
Lương Mạn Thu vội quay đi, cũng không rõ là có chỗ nào không đúng.
Một lúc sau, cô bé mới để ý đến cái máy chơi game cũ vứt trên bàn – loại máy chơi xếp hình mà Đới Kha hay chơi. Chả trách nó cứ thấy là lạ, trước giờ anh ấy toàn cầm máy dọc, sao giờ lại cầm ngang.
– Anh ơi, anh đổi máy chơi game rồi ạ?
Lương Mạn Thu đi tới ngồi xuống cạnh Đới Kha, ghé mắt nhìn, quả nhiên không phải là cái máy cũ.
Đới Kha đang cầm máy PSP 2000, trong mắt Lương Mạn Thu thì nó vĩ đại tinh xảo như một cái máy tính cầm tay vậy. Trong lớp cô bé từng có bạn mang đến trường chơi và bị cô giáo tịch thu.
Đới Kha đang mải chơi game nên chỉ ừ hử cho qua. Lát sau, cánh tay cậu bỗng thấy ngưa ngứa, gây phân tâm khi chơi game. Cậu cố nhịn đến khi hết ván mới đưa tay lên gãi một cái, lại gãi trúng cả mớ tóc.
Hóa ra Lương Mạn Thu mới là thủ phạm.
Hôm nay cô bé xõa tóc, lại sáp vào quá gần, hơi thở cũng nhẹ như tóc mai phớt qua má cậu.
Đới Kha vừa quay đầu lại, khoảng cách giữa hai người bỗng gần hơn bao giờ hết. Cả hai bất chợt nhìn nhau trân trối.
Hai năm nay, mỗi miếng thịt quay Lương Mạn Thu ăn vào đều không uổng phí, không chỉ cao lên mà còn có da có thịt hơn. Hai má đầy đặn hơn, trở về với khuôn mặt trái xoan bẩm sinh, đôi mắt to càng làm tôn lên vẻ hài hòa với khuôn mặt, hàng mi chỉ cần chớp nhẹ một cái cũng đủ thấy sáng ngời. Hồi Đới Kha học lớp Sáu có nghe người ta nói bé Cún trông cũng xinh xắn, cậu còn thấy người đó có vấn đề về thẩm mỹ, cái con bé gầy nhom khẳng khiu thì đẹp chỗ nào chứ.
Dần dần cậu phát hiện ra, người có vấn đề về thẩm mỹ có lẽ là mình.
Đới Kha bực bội trong lòng nên quạu ra miệng:
– Xê ra, nóng chết đi được.
Lương Mạn Thu nhích ra xa một khoảng bằng nắm tay, lặp lại câu hỏi:
– Anh ơi, máy PSP này anh mới mua à?
– Ừ.
Lương Mạn Thu lại hỏi:
– Bác mua cho anh thật á?
Đới Tứ Hải không trông mong Đới Kha học hành giỏi giang gì, nhưng vẫn quản lý chuyện chơi game của cậu, sợ cậu mải chơi quên hết chí hướng. Hồi Cao Tử Ba còn giấu ba mẹ lén lút ra vào quán net, Đới Tứ Hải đã lợi dụng việc đi giao hàng tiện đường, làm thân với mấy ông chủ quán net quanh đấy để canh chừng, không cho Đới Kha bén mảng tới.
Dĩ nhiên, nếu Đới Kha chạy đi quán net nào xa hơn thì Đới Tứ Hải cũng đành chịu, không quản nổi.
Đới Kha lườm mắt cảnh cáo:
– Ba mà biết là mày chết chắc.
Lương Mạn Thu bĩu môi:
– Cái này chắc đắt lắm nhỉ? Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?
– Lắm lời, lo làm bài tập của mày đi.
– Rõ ràng là của anh mà… – Lương Mạn Thu lẩm bẩm, nhưng bị Đới Kha lườm cho một cái thì lại cười toe toét.
– Anh ơi, đợi em làm xong bài tập, anh cho em mượn chơi một lát được không?
– Đợi anh mày chơi chán rồi tính. – Đới Kha đáp lời.
Lương Mạn Thu cụt hứng quay lại bàn học, giơ cái máy chơi game cũ lên. Máy cũ đặt cạnh máy mới trông chẳng khác gì đồ thời đồ đá.
– Anh ơi, cái cũ cho em được không ạ?
– Tùy.
Đới Kha buông một câu rồi lại chú tâm chơi game. Đến đoạn gay cấn, cậu bật người khỏi đầu giường, ngồi thẳng dậy khoanh chân chơi tiếp. Do cao quá nên đầu cậu gần chạm vào thành giường tầng trên, trông hơi tù túng.
Xem ra Lương Mạn Thu còn phải chờ dài cổ mới được sờ vào cái PSP của Đới Kha. Chiều đó, Đới Kha không ra ngoài chơi mà ở nhà, rồi năm sáu thằng con trai ùn ùn kéo đến, xúm lại xem cái PSP của cậu.
Kim Minh và Cao Tử Ba cũng có mặt. Kim Minh dạo này cao lêu nghêu như con khỉ gầy đeo kính, còn Cao Tử Ba thì sau khi tốt nghiệp Tiểu học Thúy Điền nơi mẹ cậu ta dạy học, lên đến Trung học cơ sở Thúy Điền cuối cùng cũng quay lại cái biệt danh “Ba Béo” chuẩn chỉ với ngoại hình.
Mỗi lần như vậy, Lương Mạn Thu lại leo lên giường tầng trên, đeo tai nghe MP3 vừa nghe nhạc vừa đọc sách. Thỉnh thoảng cô bé liếc mắt nhìn xuống, có lúc lại tháo tai nghe ra hóng chuyện.
Thực ra Lương Mạn Thu cũng dần cảm thấy mình không còn chơi chung được với Đới Kha nữa. Đới Kha lúc nào cũng tụ tập bạn bè, đi đâu cũng có cả đám theo sau, còn Lương Mạn Thu thì thà ở một mình yên tĩnh, lặng lẽ quan sát mọi người xung quanh. Một người năng động, người kia lại trầm tĩnh.
Đến chập tối, Đới Kha lại dẫn đám bạn ùn ùn kéo đi.
Lương Mạn Thu ló đầu từ giường trên xuống hỏi:
– Anh ơi, lát nữa anh có về nữa không?
Đới Kha không thèm ngẩng đầu lên, đáp:
– Ra thẳng tiệm luôn, về làm gì nữa.
– Anh không về đạp xe chở em à? Em phải tự đi bộ ra tiệm sao?
– Mày lăn ra đó cũng được.
Cả đám con trai cười phá lên, rồi chen chúc nhau ra khỏi phòng Đới Kha.
– Đại D, giọng em mày điệu chảy nước. – Cao Tử Ba cố nhái giọng Lương Mạn Thu. – Anh ơi, lát nữa anh có về không? Anh không về đạp xe chở em à?
Tiếng cười vang lên trong phòng khách nhỏ xíu.
– Ghê quá! – Đới Kha nói.
Lương Mạn Thu cũng không biết Đới Kha nói ai ghê, nhưng không hiểu sao lại thấy hơi buồn. Rõ ràng bình thường Đới Kha chẳng thiếu lần chê bai cô, lẽ ra cô phải quen từ lâu rồi mới phải.
Kim Minh hét lên:
– Ba Béo đừng có bắt chước tầm bậy, bé Cún đâu có nói kiểu đó.
Cả đám con trai ồn ào nói cười, mang theo mùi mồ hôi đặc trưng lục tục kéo nhau xuống cầu thang.
Đợi đến lúc mặt trời ngả về tây, Lương Mạn Thu mới đeo đồng hồ rồi đi bộ ra tiệm. Những lúc Đới Kha không dẫn đi chơi cùng, cô đều ra tiệm phụ giúp. Đới Kha có thể mặc sức bỏ đấy mà chạy đi chơi, nhưng cô thì không. Có lẽ càng lớn càng nhạy cảm, Lương Mạn Thu đôi khi cảm nhận được nỗi tủi thân của cảnh ăn nhờ ở đậu.
Vẫn còn sớm, khách quen trong khu chưa đến giờ xếp hàng. Phía trước tiệm không có ai, chắc Đới Tứ Hải và A Liên đang bận rộn trong bếp.
Lương Mạn Thu lặng lẽ đi tới cửa bếp, ngó đầu vào xem thì giật mình. Đới Tứ Hải đang sờ mông A Liên, cả hai người đều cười hì hì, lại quay lưng ra phía cửa nên không hề biết có người đến.
Lương Mạn Thu thấy vậy chân mềm nhũn, đứng không vững, còn vấp phải cái ghế chưa được kê lại khiến bắp chân đau điếng. Cô bé khẽ hít một hơi lạnh.
– Tiểu Thu, con đến rồi à? – Giọng A Liên vang lên từ cửa bếp sau.
Lương Mạn Thu cố tỏ ra bình tĩnh, không dám nhìn thẳng vào mắt A Liên:
– Vâng, ở nhà chán quá ạ.
– Anh con đâu? – A Liên hỏi.
– Đi chơi với đám Minh Bốn Mắt rồi ạ.
– Lại không dẫn con đi cùng à?
– Toàn con trai cả mà…
Lương Mạn Thu kê lại cái ghế vào cạnh bàn, tìm điều khiển bật ti vi lên rồi dò hết kênh này đến kênh khác.
Suốt giờ cao điểm buổi tối, Lương Mạn Thu cứ trong tình trạng như vậy, chỉ cắm cúi làm việc, tránh giao tiếp bằng mắt với cả Đới Tứ Hải và A Liên.
Trong mắt trẻ con, người lớn dường như có hào quang thần thánh, chỉ biết làm việc và chăm sóc chúng, không hề có những hành động thân mật riêng tư. Một khi hình ảnh đó bị phá vỡ, hình tượng của họ sẽ sụp đổ, khiến chúng khó lòng đối diện.
Đến giờ cơm, Đới Kha về nhà với cái đầu đầy mồ hôi. Lương Mạn Thu như vớ được cứu tinh, cứ quấn lấy cậu tíu tít gọi anh ơi anh à mãi. Nhưng cô bé lại không chắc có nên kể cho cậu biết bí mật kia không, và nên mở lời thế nào. Đây đâu phải chuyện tầm phào của đám con trai con gái trong lớp.
Bốn người ngồi ăn cơm ở chiếc bàn trong cùng. Cơm canh được bày biện riêng chứ không còn trộn chung vào mỗi người một tô như trước nữa.
Những điều khác lạ trong quá khứ chợt dần dần hiện về, chủ yếu là trong năm vừa qua, qua những lời nói của Đới Kha còn đọng lại trong ký ức Lương Mạn Thu:
“Mặt trời mọc đằng Tây à? Tự dưng hôm nay lại nấu món riêng?”
“Sao không ăn mỗi người một tô như trước nữa?”
“Ba, tối qua nửa đêm ba mới về à?”
– Tiểu Thu, sao không ăn cơm đi con? – Giọng A Liên vang lên.
Lương Mạn Thu không nghe thấy.
– Cún Còi! – Đới Kha đá nhẹ vào chân ghế của cô. – Ăn cơm đi.
Lương Mạn Thu như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, đáp “à” một tiếng rồi và một miếng cơm.
Đới Tứ Hải hỏi:
– Ngẩn người nghĩ gì đấy?
Lương Mạn Thu vội vàng nuốt cơm xuống rồi mới nói:
– Con đang nghĩ cách giải một bài toán ạ.
A Liên cười nói:
– Hè này con làm gì có bài tập đâu, còn nghĩ cách giải toán gì nữa, đúng là ham học thật.
– Con nghĩ cách giải bài trong vở bài tập hè của anh…
Đôi mắt Lương Mạn Thu từ từ mở lớn. Bàn chân dưới gầm bàn bị ai đó giẫm phải, lực giẫm đầy cảnh cáo mỗi lúc một mạnh hơn.
Ngón chân đau quá…
Đới Tứ Hải hỏi:
– Con còn xem cả bài tập hè của anh à?
Không rút chân ra được, Lương Mạn Thu đành nặn ra một nụ cười:
– Anh ấy để trên bàn không cất đi, con liếc qua thôi chứ không hiểu gì cả.
Mu bàn chân đột nhiên nhẹ bẫng, ngón chân của Lương Mạn Thu cuối cùng cũng được thở rồi!
Đới Kha bỉ bai:
– Mày mà hiểu được mới lạ.
Đới Tứ Hải nói:
– Ba thấy con cũng có hiểu đâu.
“Đới Kha còn chẳng thèm đọc luôn ấy chứ!” Lương Mạn Thu chỉ dám nghĩ thầm trong bụng.
Ăn xong, ai nấy tự rửa chén của mình, người cuối cùng sẽ rửa đ ĩa đựng rau và dọn bàn. Đới Tứ Hải quen tay dọn dẹp nốt.
A Liên bảo:
– Tiểu Thu này, đi dạo phố với cô đi, cô mua cho con vài bộ quần áo.
Hai năm nay, quần áo của Lương Mạn Thu đều do A Liên lựa, nói là giúp Đới Tứ Hải một tay. Mãi sau này cô bé mới nhận ra, chuyện này có lẽ cũng là một phần của chuyện “tế nhị” kia.
Lần này, A Liên dẫn thẳng Lương Mạn Thu vào một cửa hàng đồ lót.
Trên những dãy kệ san sát toàn là áo lót và quần lót đủ cỡ lớn nhỏ, đủ màu đỏ rực, hồng phấn, đủ kiểu ren hay trơn, đúng như tên tiệm Thế Giới Phụ Nữ.
Trong tiệm, từ nhân viên đến khách hàng đều là phụ nữ. Thế mà Lương Mạn Thu vẫn thấy ngại ngùng, lưng càng khòm xuống.
A Liên lại vỗ nhẹ vào lưng cô nói:
– Đã không cao rồi còn không thẳng lưng lên.
Lương Mạn Thu ngẩng đầu ưỡn ngực nhưng càng thêm xấu hổ. Hai năm nay dinh dưỡng đầy đủ, cô bé cũng mơ hồ bước vào tuổi dậy thì, ngực đã nhú lên hai trái đào nho nhỏ.
Từ kệ phía trong, A Liên chọn hai chiếc áo lá dạng ngắn có m út ngực với kiểu dáng khác nhau đưa cho Lương Mạn Thu, bảo:
– Vào trong mặc thử xem.
Lương Mạn Thu ngơ ngác hỏi nhỏ:
– Cái này mà cũng thử được ạ?
A Liên nói:
– Mặc vào xem nó có ôm không, có bị rộng không.
Nghe miêu tả thẳng thừng như vậy, Lương Mạn Thu đỏ bừng mặt, nhận lấy rồi đi vào phòng thử đồ.
Thật ra trong lớp Lương Mạn Thu đã sớm có bạn nữ mặc áo lá rồi, cô bé thuộc nhóm mặc khá muộn.
Thử xong đi ra, Lương Mạn Thu đưa cả hai chiếc cho A Liên, nói:
– Đều vừa ạ.
A Liên bảo:
– Vừa thì lấy thêm hai cái nữa để thay đổi.
Lương Mạn Thu ngập ngừng giây lát, rồi gọi một tiếng “Cô A Liên” rất trịnh trọng, chỉ vào kiểu áo yếm màu hồng bên cạnh, hỏi:
– Con lấy cái này được không ạ?
A Liên thoáng sững người, rồi lập tức treo mẫu cơ bản màu trắng tinh lại chỗ cũ, đáp:
– Được chứ, con cứ chọn kiểu con thích, cô xem cỡ cho.
Sáng hôm sau, nhà lại chỉ còn hai đứa trẻ. Đới Kha vẫn dựa đầu giường, co chân chơi PSP như thường lệ, còn Lương Mạn Thu ngồi viết bài tập hè của cậu ở bàn cạnh cửa sổ.
Mặt trời vừa lên, ánh nắng chiếu vào làm Đới Kha hơi nheo mắt. Cậu nghiêng đầu gọi:
– Cún Còi, kéo rèm lại coi.
Soạt một tiếng, Lương Mạn Thu đứng dậy kéo rèm cửa lại, chỉ chừa một khe hẹp vừa đủ sáng. Quay lại thấy nắng không còn chiếu vào người cậu nữa, cô bé bất giác mỉm cười.
Đới Kha ngẩn ra, cảm thấy có gì đó không giống mọi khi, nhưng nhất thời không nói rõ được.
Buổi sáng trời mát mẻ, chưa cần bật điều hòa, cửa phòng thông ra ban công đang mở. Quần áo mới phơi đung đưa trong gió, mấy chiếc áo nhỏ xinh ngắn cũn lộ ra rõ ràng, hồng phấn hoặc trắng tinh, được kẹp ngược trên móc, đồng loạt rủ xuống những sợi dây buộc dài.
Đới Kha lúc này mới nhận ra, trên cổ Lương Mạn Thu có thêm sợi dây buộc nơ bướm màu hồng. Hôm nay cô bé còn búi tóc củ tỏi gọn gàng, để lộ gáy trắng nõn, càng làm nổi bật sợi dây hồng thêm phần linh động, đáng yêu.
Ồ, Cún Còi lớn rồi.
Lương Mạn Thu đột nhiên quay lại, gác cánh tay lên lưng ghế, gọi:
– Anh ơi.
Tim Đới Kha hẫng một nhịp, ngờ rằng cô nghe được tiếng lòng của mình, nếu không sao lại quay lại đúng lúc này? Cậu có cảm giác khó chịu như bị người khác bắt thóp, bèn mất kiên nhẫn quát:
– Im miệng, làm bài tiếp đi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.