Cao Tử Ba giơ tay định giằng ra khỏi cái ghì của Đới Kha, không ngừng chửi:
– Đậu má mày, Đới Kha, mày bị điên à?!
Đới Kha gầm lên:
– Còn giả nai với tao à? Có cần gọi Đinh Lị Lị đến đối chất không hả?
Nghe tên Đinh Lị Lị, Cao Tử Ba sững người một thoáng, chẳng khác nào chưa đánh đã khai.
Đới Kha cười khẩy:
– Nhớ ra rồi hả?
Cao Tử Ba gằn giọng:
– Buông tao ra!
Đới Kha vung nắm đấm tới. Buồng vệ sinh vốn chật hẹp, thân hình đồ sộ của Cao Tử Ba lại gần như chiếm hết nửa không gian, khiến cậu ta hoàn toàn không tránh nổi cú đấm bất ngờ này. Cú đấm trúng mặt làm khoang miệng cậu ta ê ẩm, cảm giác như thể bị nhiệt miệng rồi lỡ cắn phải miếng thịt vậy.
– Mẹ kiếp, mày lại đánh tao à?! – Cao Tử Ba vẫn không quên chửi bới. Tay chân không chiếm được thế thượng phong, cậu ta bèn phản đòn bằng miệng. Cậu ta khạc mạnh một bãi đờm đặc bay vèo, suýt phun trúng mặt Đới Kha, may mà cậu lanh trí nghiêng đầu tránh kịp.
Bãi đờm này tuy sức tấn công không mạnh nhưng lại mang tính sỉ nhục cực lớn, hoàn toàn chọc giận Đới Kha. Cậu chỉ ước có thể ấn đầu Cao Tử Ba vào bồn cầu xổm, dìm cho ngấm nước phân.
Cú đấm tiếp theo giáng thẳng vào bụng Cao Tử Ba. Tiếc là lớp mỡ của thằng béo này quá dày, hấp thụ phần lớn lực đấm, khiến cú đấm dồn hết sức của Đới Kha chẳng khác nào gãi ngứa.
Cả hai đều chưa học võ vẽ gì,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745186/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.