Đới Kha tức tối đạp mạnh vào cánh cửa, để lại một dấu giày rõ rệt ngay dưới dòng chữ kia.
Bên ngoài, Kim Minh lộ vẻ chán nản, lẩm bẩm:
– Em đã bảo là đừng xem mà…
Đới Kha bước ra, đi vào buồng thứ tư. Dòng chữ đỏ nguệch ngoạc trên mặt sau cánh cửa rõ ràng là cùng một người viết, nội dung cũng na ná: “Ngực Lương Mạn Thu bị Đới Kha sờ mới bự vậy.”
Với câu trước, Đới Kha không hổ thẹn với lòng, nhưng nhìn câu này, cậu lại thấy hơi chột dạ, hình ảnh trái đào non dường như thoáng hiện lên trước mắt.
Đới Kha bước ra khỏi buồng vệ sinh, hai tay buông thõng bên người, nắm đấm siết chặt đến nỗi gân xanh nổi cả lên.
Kim Minh vội nói:
– Để em đi lau sạch ngay.
Đới Kha quay đầu lại bảo:
– Khỏi lau.
Kim Minh túm chặt miếng giẻ rách, luống cuống không biết làm sao:
– Khỏi… khỏi lau á? Cứ để vậy sao?
Đới Kha hỏi:
– Thằng khốn nào viết thế?
Kim Minh lắc đầu:
– Em cũng không biết. Trước đây chỉ nghe loáng thoáng, hôm nay mới thấy nó viết lên cửa.
Con trai ở trường chủ yếu dùng bồn tiểu bên ngoài, ít khi vào buồng vệ sinh.
Giọng Đới Kha lạc đi vì tức giận:
– Nghe loáng thoáng từ trước? Sao không nói cho tao?
Kim Minh đưa tay kia lên gãi đầu.
– Em… em không mở miệng nổi. – Vẻ mặt Kim Minh trông khổ sở như sắp khóc đến nơi. – Đại D, anh bảo em phải nói thế nào bây giờ!
Đới Kha hỏi dồn:
– Bắt đầu từ khi nào? Nghỉ đông? Hay lúc vào học?
Kim Minh đáp:
– Em cũng không rõ nữa, vào học rồi em mới nghe người ta nói.
Chắc là tin đồn đã có từ hồi nghỉ đông rồi, tuần đầu tiên đi học bài vở còn ít, đứa nào cũng hào hứng chia sẻ chuyện trong kỳ nghỉ.
Đới Kha suy nghĩ một lát rồi hỏi trúng vào điểm mấu chốt:
– Lương Mạn Thu có biết không?
Kim Minh trả lời:
– Chắc là chưa biết đâu.
Trước đây Lương Mạn Thu từng than phiền chuyện Đinh Lị Lị lảng tránh mình, lúc đó cô đã biết rồi, hay mới chỉ bắt đầu nhận ra điều bất thường?
Rốt cuộc ai là kẻ chủ mưu bày ra chuyện này?
Ai cũng biết Đới Kha và Lương Mạn Thu là anh em, sống chung dưới một mái nhà. Thành tích học tập của hai người thì một trời một vực, tính cách cũng khác biệt hoàn toàn, một người phóng khoáng ngang tàng, một người lại trầm lặng hướng nội, chẳng có vẻ gì là hợp nhau cả.
Đới Kha hỏi:
– Nhà vệ sinh nữ có không?
Kim Minh tỏ vẻ khó xử đáp:
– Em có vào nhà vệ sinh nữ bao giờ đâu mà biết.
Đới Kha ra lệnh:
– Đi hỏi Linh Heo thử coi.
Kim Minh nhìn miếng giẻ rách trong tay, lo lắng nói:
– Đại D, thật sự không lau à? Thế chẳng phải… sẽ có thêm nhiều người nhìn thấy sao?
Đới Kha chửi đổng:
– Mẹ kiếp, có khi bố mày là thằng cuối cùng biết chuyện này rồi đấy!
Ánh mắt cậu đầy vẻ dữ tợn, khiến Kim Minh cũng phải giật mình. Cậu gằn giọng:
– Thằng nào viết thì thằng đó tự đi mà lau. Lau không sạch thì tao bắt nó li3m cho sạch!
Mỗi tầng trong khu dạy học đều có nhà vệ sinh ở hai đầu, nhà vệ sinh nam và nữ được bố trí xen kẽ cách tầng. Nhà vệ sinh nam tầng một nằm gần sân điền kinh, trên tầng hai là nhà vệ sinh nữ.
Đới Kha vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Đinh Lị Lị đi ngang qua cùng một bạn nữ khác, nắm tay nhau chuẩn bị lên lầu. Đinh Lị Lị chẳng còn nhiệt tình với cậu như trước nữa, đến một tiếng “anh” cũng không thèm gọi, thậm chí còn tránh cậu như tránh tà.
Đới Kha gọi:
– Mày qua đây.
Ánh mắt cậu sắc như dao, găm thẳng vào Đinh Lị Lị.
Đinh Lị Lị vốn định làm lơ, nhưng khổ nỗi cô bạn đi cùng lại quá nhát gan, đã sợ hãi dừng bước lại.
Cô bạn lay tay Đinh Lị Lị, nhỏ giọng nhắc:
– Anh ấy đang gọi cậu kìa.
Đinh Lị Lị hơi hất hàm hỏi:
– Có chuyện gì?
Nếu học kỳ trước mà Đinh Lị Lị có được cái vẻ kiêu ngạo này, có lẽ Đới Kha đã nhìn cô nàng bằng con mắt khác.
Đới Kha gầm lên:
– Lết xác qua đây, đừng để tao phải động tay động chân.
Cậu đi thẳng về phía lối đi nhỏ giữa khu dạy học và tường rào. Góc khuất này không chỉ kín gió mà còn tránh được camera giám sát, học sinh thường hẹn nhau ra đây để giải quyết ân oán.
Đinh Lị Lị bị cô bạn đi cùng đẩy về phía trước, bực bội quát:
– Cậu đẩy tớ làm gì?
Cô bạn lắp bắp nói:
– Cậu… mau đi đi, tớ đứng đây… canh chừng cho, có chuyện gì tớ sẽ… gọi thầy cô.
Kim Minh vứt miếng giẻ rách xuống, đứng cách đó không xa để canh chừng giúp Đới Kha.
Đới Kha phóng ánh mắt sắc lẻm về phía này, Đinh Lị Lị đành phải căng da đầu bước tới. Giờ thì cô nàng đã hoàn toàn tin lời Lương Mạn Thu nói: Đới Kha chẳng những xấu tính mà còn hay đánh người.
Đới Kha đi thẳng vào vấn đề:
– Mấy chữ trong nhà vệ sinh là ai viết?
Khóe miệng Đinh Lị Lị cứng đờ:
– Chữ gì? Em không biết anh đang nói gì.
– Không biết à? – Cậu hất hàm về phía nhà vệ sinh nam. – Tự vào mà xem.
Đinh Lị Lị cãi lại:
– Đó là nhà vệ sinh nam, em là con gái.
Đới Kha mắng:
– Suốt ngày lượn lờ giữa đám con trai, sao không thấy mày nghĩ mình là con gái nhỉ?
Đinh Lị Lị chưa từng bị chế nhạo như vậy bao giờ, tức đến suýt bật khóc, hỏi:
– Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Đới Kha lặp lại:
– Chữ trong nhà vệ sinh là ai viết?
Đinh Lị Lị lảng mắt đi:
– Dù sao cũng không phải em viết.
Đới Kha cười khẩy:
– Vừa nãy còn bảo không biết tao đang nói gì, giả vờ giả vịt trước mặt tao. Giờ thì biết rồi hả?
Đinh Lị Lị mím môi, cô nàng chỉ biết Đới Kha cũng đội sổ giống mình, đâu ngờ lúc cậu nghiêm túc lên lại suy nghĩ mạch lạc đến vậy.
Đới Kha đút hai tay vào túi quần, đang đứng yên lành bỗng đạp mạnh một cái vào bức tường sau lưng Đinh Lị Lị, để lại thêm một vết bẩn trên phần chân tường vốn đã loang lổ dấu giày.
Cậu quát:
– Ai viết? Nói!
Vai Đinh Lị Lị giật nảy, hai tay theo bản năng co trước ngực, nắm hờ thành quyền như thể phòng thủ, nước mắt bất giác lã chã rơi.
– Dù sao cũng không phải em!
Thái dương Đới Kha bắt đầu nổi gân xanh:
– Đừng tưởng mày là con gái thì tao không đánh.
Đinh Lị Lị bắt đầu thút thít, cúi đầu lau nước mắt. Giờ thì cô nàng thật sự tin lời Lương Mạn Thu nói rồi: Đới Kha đến cả em gái mình cũng đánh.
Cô bạn đi cùng tiến lên hai bước nhưng không dám đến quá gần, vừa xoắn ngón tay vừa gọi khẽ:
– Đinh Lị Lị…
Trán Đới Kha lại nổi gân xanh, cậu đạp thêm một cái:
– Mày có nói không hả!
Đinh Lị Lị nấc nghẹn, vừa cúi đầu rơi nước mắt vừa nói:
– Là… là Cao Tử Ba, là Cao Tử Ba viết.
Đúng là không ngoài dự đoán.
Đới Kha cười giễu:
– Hai đứa bây thông đồng với nhau từ bao giờ?
Đinh Lị Lị không dám kể chi tiết.
Hôm nghỉ đông ấy, Đinh Lị Lị rời khỏi Bích Lâm Hồng Đình, dọc đường gặp Cao Tử Ba, dò hỏi vài câu mới biết cậu ta cũng đã hay chuyện Lương Mạn Thu và Đới Kha ngủ chung phòng. Cơn chấn động khiến cô nàng chỉ có thể trút bầu tâm sự với cậu ta, càng nói càng kích động, bắt đầu tuôn ra những suy đoán vừa kỳ quặc vừa có vẻ hợp lý, thế là tin đồn nhảm cứ thế ra đời.
Đới Kha chẳng trông mong Đinh Lị Lị sẽ nói thật, tiếp tục tra hỏi:
– Nhà vệ sinh nữ viết mấy chỗ?
– Nhà vệ sinh nữ không có viết…
Đầu óc Đinh Lị Lị tuy hỗn loạn nhưng vẫn chưa đánh mất chút lý trí cuối cùng: Cao Tử Ba không vào được nhà vệ sinh nữ, một khi thừa nhận bên đó cũng có chữ, chẳng phải nghi phạm sẽ chĩa vào cô nàng sao?
Đới Kha nói:
– Tốt nhất mày nên nói thật.
Đinh Lị Lị gật đầu lia lịa:
– Là thật, một trăm phần trăm là thật.
Đới Kha cảnh cáo:
– Nếu nhà vệ sinh nữ cũng có chữ, dù không phải mày viết, bố mày cũng tính là mày viết.
Đinh Lị Lị vội lắc đầu, thấy không ổn lại gật đầu, rồi nhận ra càng không ổn. Hoang mang rối bời, cô nàng đành ôm đầu.
Đới Kha lại hỏi:
– Lương Mạn Thu có thấy không?
Đinh Lị Lị đáp ngay:
– Em không biết cậu ấy có thấy không.
Người ta trước khi nói dối thường vô thức lặp lại câu hỏi của đối phương.
Đới Kha tóm ngay được kẽ hở trong lời cô nàng:
– Con họ Đinh kia, vừa nãy mày bảo nhà vệ sinh nữ không có, không có chữ thì làm sao nó thấy được?!
“Bíp!”
Tiếng còi chói tai vang lên gần đó.
Không biết thầy Thể dục lớp nào đang thổi còi inh ỏi, vừa đi tới vừa quát:
– Mấy đứa kia làm gì đấy? Học lớp nào?
Kim Minh sợ Đới Kha không để ý, lên tiếng nhắc:
– Đại D, thầy đến kìa, chạy mau!
Đới Kha chửi thầm một tiếng, quay đầu chạy về phía vườn hoa nhỏ sau dãy nhà học. Kim Minh thì rẽ ngay vào nhà vệ sinh nam gần đó, giả vờ đi vệ sinh.
Đinh Lị Lị muốn yên thân nên không dám mách thầy làm to chuyện, chỉ cúi đầu lau nước mắt rồi vội vàng chạy đi.
Cô bạn đi cùng cũng ngơ ngác chạy theo.
Đới Kha bụng đầy lửa giận, suýt nữa thì cúp buổi tập trung. Buổi tập trung vừa giải tán, cậu lập tức chạy về khu dạy học chặn Kim Linh lại:
– Linh Heo, giúp tao việc này.
Kim Linh vươn vai, kéo kéo vạt áo:
– Bình thường không chơi bóng thì có thấy mày mò đến tìm tao đâu. Hôm nay có chuyện gì?
Đới Kha giờ như bị thần hồn nát thần tính, ai nhìn cậu thêm một cái cũng khiến cậu đoán già đoán non xem đối phương có biết chuyện không, cứ như thể cậu là người cuối cùng biết được tin đồn vậy.
– Mày vào nhà vệ sinh nữ xem thử có chữ gì lạ không.
Vách ngăn nhà vệ sinh và mặt bàn học là những khu vực chuyên bị đám học sinh viết bậy vẽ bạ; ngoài mấy câu “X đã đến đây” thì còn có không ít bí mật và chuyện tầm phào của các khóa trước.
Kim Linh hiểu lơ mơ:
– Chữ lạ kiểu gì?
Đới Kha giục:
– Mày vào xem rồi nói tao biết. Để ý kỹ khu lớp Bảy ấy.
Kim Linh mơ hồ cảm thấy có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra:
– Đại D, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Đới Kha không kịp giải thích, chạy xuống lầu tìm Lương Mạn Thu. Tiết Thể dục vừa rồi hình như cậu không thấy bóng dáng cô, chẳng biết đang trốn ở xó xỉnh nào, chỉ làm biếng cúp học hay đang khóc thầm một mình?
Kim Minh ngồi ở dãy bàn sát hành lang nên tiện thể gọi giúp. Cậu ta không gọi to mà chen đến tận bàn Lương Mạn Thu.
Nhưng hiệu quả vẫn tương tự như những lần gọi to trước đây: Đới Kha vừa xuất hiện, cả lớp liền nhốn nháo hẳn lên như dầu sôi đổ vào nước.
Tiếng xì xào bàn tán đều xoay quanh tin đồn động trời liên quan đến dòng chữ đỏ trong nhà vệ sinh.
Lương Mạn Thu cúi đầu đi ra từ cửa sau, vành mắt hoe đỏ, mang vẻ mặt sắp khóc quen thuộc không lẫn vào đâu được.
Đới Kha sững người, rồi hiểu ra ngay:
– Em biết rồi à?
Lương Mạn Thu gật đầu. Sự ăn ý này đến từ việc cùng chung hoạn nạn.
Đới Kha nói:
– Anh đi giải quyết.
Đôi mắt to tròn long lanh của cô thêm vài phần ngấn nước:
– Anh, là ai làm vậy?
– Em không cần bận tâm. – Đới Kha bỏ lại một câu rồi quay người định đi.
Đới Kha vốn không giỏi dỗ dành, huống chi lúc này bất kỳ lời an ủi nào cũng không bằng việc xử lý ngay thủ phạm.
Lương Mạn Thu đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, chạy theo Đới Kha, hỏi nhỏ:
– Anh, anh định làm gì?
Đới Kha không dừng lại. Lương Mạn Thu đành phải níu lấy tay áo cậu, khiến ống tay áo trượt lên, để lộ nắm đấm rắn như sắt thép, gân xanh nổi cuồn cuộn, phần xương cổ tay nhô lên rõ rệt, trông đặc biệt đáng sợ.
Cảnh lôi kéo dọc đường dường như vô tình chứng thực tin đồn rằng Lương Mạn Thu và Đới Kha thật sự dan díu với nhau. Học sinh đi ngang liên tục ngoái nhìn, len lén đánh giá hai nhân vật chính của vụ lùm xùm.
Giữa ban ngày ban mặt, trước bao nhiêu ánh mắt, Lương Mạn Thu không dám khóc lớn, đôi mắt to ngấn lệ, chỉ khẽ dặn dò:
– Anh đừng có đánh nhau.
Đới Kha gạt tay cô ra, đẩy nhẹ lưng cô:
– Về lớp học đi. Tan học tự về nhà, đừng đợi anh.
Lương Mạn Thu nài nỉ:
– Anh hứa với em là sẽ không đánh nhau đi.
Trước giờ Đới Kha chưa từng nghe lời Lương Mạn Thu, bây giờ càng không thể nghe cô khuyên can. Cậu cứ thế đi thẳng lên cầu thang, chẳng hề ngoảnh lại.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, những nốt nhạc cao thấp đan xen nghe du dương mà nhẹ nhàng.
Bước chân Lương Mạn Thu khựng lại ở đầu cầu thang.
Tiết cuối cùng ngày thứ Sáu thường là tiết sinh hoạt lớp kiêm làm vệ sinh lớp học.
Chuông reo được khoảng mười phút, các lớp bắt đầu lao xao với đủ hoạt động: quét lớp, lau cửa sổ, dọn dẹp bục giảng, bảng đen, còn có cả việc trang trí góc học tập cho tuần học đầu tiên.
Đới Kha dựa vào “quan hệ băng đảng”, thường xuyên được miễn lao động.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Kim Linh tranh thủ chuồn ra tìm Đới Kha, định báo cáo kết quả do thám nhà vệ sinh nữ.
Hai người đứng đối mặt, một người ấp úng ngập ngừng, một người mặt mày hung ác. Tình hình không cần nói cũng rõ.
Kim Linh khó xử hỏi:
– Đại D, có phải mày biết rồi không?
Ánh mắt Đới Kha lướt qua vai Kim Linh, dừng lại ở phía sau lưng cô.
Cao Tử Ba học ngay lớp bên cạnh. Qua một kỳ nghỉ đông tẩm bổ, cậu ta lại tăng thêm cả tạ, thân hình rất phù hợp đi thi đấu sumo.
Cậu ta đang một mình ưỡn cái bụng phệ đi về phía nhà vệ sinh nam cuối hành lang.
Đới Kha lách người qua Kim Linh, gọi thêm hai thằng bạn thân trong lớp rồi lặng lẽ bám theo. Kể từ vụ bê bối trộm tiền hồi hè, Kim Linh cũng đã tránh xa Cao Tử Ba. Cô lăn lộn cùng Đới Kha bao năm nay, quá hiểu tính cậu, biết chắc cậu định tìm Cao Tử Ba tính sổ.
Nếu Đới Kha đã muốn động thủ, mười con trâu cũng không kéo lại được.
Thôi toang!
Kim Linh chẳng nói chẳng rằng, lẻn đi theo xem xét tình hình, nhưng nơi họ vào lại là nhà vệ sinh nam.
Kim Linh dựa vào vẻ ngoài tomboy có lẽ miễn cưỡng trà trộn vào được, nhưng xét cho cùng vẫn không hay ho cho lắm, đành phải xuống lầu tìm Kim Minh.
Thêm một người là thêm một phần sức mạnh, dù em trai cô có là đứa gà mờ đi chăng nữa.
Tại nhà vệ sinh nam tầng bốn, hai đứa đàn em đứng canh bên ngoài như thần giữ cửa, còn Đới Kha một mình đi vào.
– Ba Béo. – Đới Kha vỗ vỗ lên bờ vai núc ních của Cao Tử Ba, gọi một cái tên đã lâu không dùng.
Cao Tử Ba vừa quay đầu lại liền bị một lực mạnh lôi tuột vào buồng vệ sinh gần nhất.
– Đậu má, mày làm gì thế?!
Cánh cửa đóng sầm lại. Giữa đám hình vẽ bậy chi chít sau lưng cửa, một dòng chữ đỏ nguệch ngoạc đặc biệt đập vào mắt: “Đới Kha ngủ với Lương Mạn Thu.”
Đới Kha túm cổ áo Cao Tử Ba, ấn cậu ta lên vách ngăn, khóa trái cửa lại, rồi đập mạnh tay lên dòng chữ đỏ sau cánh cửa khiến cả buồng vệ sinh dường như khẽ rung lên.
Cậu nghiến răng nghiến lợi, gằn ra từng chữ:
– Mày nhận ra mấy chữ này không?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.