Nhiều năm trôi qua, Lương Mạn Thu mới lại trở về ngôi nhà ở thôn Sơn Vĩ.
Lương Lập Hoa ra khỏi trại cai nghiện bắt buộc đã ba năm, chắc thỉnh thoảng cũng có về ở tạm. Khoảnh sân nhỏ nhà nông không tiêu điều như trong tưởng tượng, nhưng cũng chẳng có chút hơi ấm gia đình, chỉ tạm coi là một nơi ở được cho người sống, mọi thứ đều quá đỗi xa lạ.
Lương Mạn Thu khóc ngất ngơ suốt dọc đường.
Bà nội mắc chứng Alzheimer, từ lâu đã coi cô như người dưng. Trong năm năm cô ở nhờ nhà họ Đới, tình cảm bà cháu ngày một xa cách, chỉ hơn người dưng ở chỗ có cùng huyết thống.
Bà là người thân sống cùng cô lâu nhất, một khi bà qua đời, Lương Mạn Thu như mất đi cội rễ tình thân, chẳng còn thân thích nào nữa.
Từ nhỏ, cô đã buộc phải chứng kiến cảnh chia ly và chấp nhận những đổi thay trong các mối quan hệ: ba nghiện ngập chẳng mấy khi ở nhà, mẹ tái giá, rồi giờ đây là bà qua đời. Ngay cả trong gia đình mà cô đang ở nhờ, Đới Tứ Hải cũng đã có vợ mới, Đới Kha thì học cấp Ba nội trú, sau này còn học đại học ở tỉnh khác, ngày càng xa cách cô.
Với cô, trưởng thành dường như là quá trình bóc tách dần khỏi những điều thân thuộc.
Đới Kha vốn đang yên ổn học ở trường, vừa nghe Đới Tứ Hải nhắc qua một câu mà hôm đưa tang đã xuất hiện ở thôn Sơn Vĩ, khiến Đới Tứ Hải giật cả mình.
Ông hỏi:
– Con lại trèo tường ra à?
Đới Kha
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745201/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.