Bà thím có vẻ hơi ngượng, nhìn Đới Kha một lượt từ trên xuống dưới rồi nói:
– Thím cứ tưởng bọn con đi làm rồi chứ, trông cao lớn thế này cơ mà.
– Chưa ạ. – Lương Mạn Thu đáp. – Con vừa thi cấp Ba xong.
Bà thím hỏi:
– Đậu trường nào rồi?
Lương Mạn Thu đáp:
– Chưa có kết quả ạ.
Bà thím vui mừng nói:
– Vài năm nữa là thành sinh viên đại học rồi.
Lương Mạn Thu mỉm cười.
Lợi ích của chính sách mở rộng tuyển sinh đại học đã lan tỏa đến cả thôn Sơn Vĩ, những năm gần đây số lượng sinh viên đại học ngày càng tăng. Trong mắt thế hệ đi trước, chỉ cần thi đậu đại học là đã đạt thành tựu to lớn, đồng nghĩa với đổi đời và sống một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Bà thím lại nhiều chuyện hỏi thêm một câu:
– Ba con cũng về rồi à?
Mặt Lương Mạn Thu cứng lại, cô lắc đầu.
Bà thím tỏ ra vô cùng kinh ngạc, đã trót khơi mào chuyện thì chẳng muốn dừng lại giữa chừng:
– Nó không về đưa tiễn bà con một đoạn cuối à?
Lương Mạn Thu lại lắc đầu, rồi vội kéo Đới Kha đi lướt qua bà thím như chạy trốn.
Họ vòng qua ao cá, rẽ vào một con đường nhỏ dẫn ra ruộng.
Đới Kha lúc này mới hoàn hồn, hỏi:
– Sao bọn nó lại gọi em là “con nhỏ HIV”?
Lương Mạn Thu dõi mắt xa xăm, không trả lời.
Sự lảng tránh quá lộ liễu khiến Đới Kha không kìm được mà nhìn cô từ đầu đến chân một lượt.
Ở trường cậu từng xem phim tài liệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745202/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.