Một ngày tháng Giêng năm 2015, giữa mưa phùn giá rét, nhà họ Đới đón thêm thành viên mới.
Lương Mạn Thu và Đới Kha nghỉ đông về nhà, cùng nhau đến trung tâm ở cữ thăm em trai cậu.
Đới Kha đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn chiếc xe đẩy.
Em bé trong tã lót nhỏ xíu xiu, còn chưa dài bằng cánh tay cậu, da dẻ đỏ hỏn, nhăn nheo.
Đới Kha dùng đốt ngón tay quẹt nhẹ má Lương Mạn Thu, thì thầm:
– Nó không trắng bằng em.
Lương Mạn Thu không kịp né, quan sát phản ứng của Đới Tứ Hải và A Liên theo phản xạ.
May mà sự chú ý của đôi vợ chồng này đều dồn hết vào bé Đới Vũ nên không để ý đến cử chỉ thân mật của hai bọn họ.
Đới Tứ Hải nói:
– Đại D, con bế em một lát đi.
– Không. – Đới Kha đáp.
Đới Tứ Hải dùng hai tay bế em bé từ trong xe đẩy ra, định đưa cho Đới Kha:
– Anh bế em một lát đi.
Đới Kha vẫn đút tay túi quần, nghiêng người né tránh, lùi ra sau lưng Lương Mạn Thu:
– Không bế.
Đới Tứ Hải cười tủm tỉm trách móc:
– Em bây mà bây cũng không thèm bế.
Rồi ông đưa cho Lương Mạn Thu, hỏi:
– Tiểu Thu có muốn bế em một lát không?
Lương Mạn Thu căng thẳng nắm chặt hai tay:
– Con phải bế thế nào ạ?
Đới Tứ Hải hướng dẫn cô ngồi xuống ghế, dùng khuỷu tay đỡ phần đầu và cổ của em bé, lòng bàn tay nhẹ nhàng giữ bên ngoài tã lót, còn tay kia thì đỡ hờ.
Lương Mạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mon-qua-kham-diem-phe-sai/2745224/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.