Phó Lan Quân cả kinh, đứng phắt dậy cao giọng hỏi cô ta: “Anh ấy đi đâu rồi?”
Ánh mắt Trình Bích Quân xa xăm mờ mịt: “Chết rồi.”
Phó Lan Quân chỉ thấy tai mình ù cả đi, hai đầu gối mềm oặt suýt ngã khuỵu, cô thì thào với vẻ không thể tin: “Không thể nào, sao anh ấy chết được…”
Trình Bích Quân nở nụ cười độc ác cay nghiệt nhìn cô: “Sao lại không thể? Thời buổi chiến tranh loạn lạc, anh ta xung phong dẫn binh đi đánh giặc, mỗi ngày phải gặp bọn đầu trâu mặt ngựa bao nhiêu lần.”
Cô ta nhìn Phó Lan Quân, ánh mắt đan xen đau đớn và thỏa mãn: “Cảm ơn cô đã trở về, cảm ơn cô đã nghe tôi nói những lời này, người thống khổ không chỉ có một mình tôi, thật tốt.”
Cô ta đứng dậy bước từng bước chầm chậm ra ngoài: “Tôi rất căm hận, nhưng tôi không hối hận.”
Đi đến cạnh cửa, cô ta quay đầu nói với Phó Lan Quân: “Tôi đã cố gắng hết sức để chiến đấu, trao đi tất cả tình yêu của mình. Nhưng số trời không nằm ở chỗ tôi, nhiệm vụ của tôi cũng đã hết. Tôi không giống các người, nên hối hận, phải là các người mới đúng.”
Phó Lan Quân chẳng biết mình ra khỏi Trình gia bằng cách nào.
Cô lang thang trên đường như các xái không hồn, sau lưng loáng thoáng nghe thấy có người gọi tên cô nhưng chẳng làm sao ngăn được nhịp chân bước, như là bị bắt nhốt, nhốt vào trong chính giấc mộng của mình. Cho tới khi người nọ đuổi kịp và vỗ mạnh lên vai cô một cái.
Phó Lan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-cu-1913-doi-anh-nam-1913/1843261/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.