Phó Lan Quân ngây người.
Người phụ nữ cũng ngẩn mặt ra, một lúc sau mới khó hiểu nói: “Quái lạ, đứa nhỏ này cái gì cũng tốt hết, chỉ có một điểm duy nhất không được, chẳng biết vì sao mà lại không biết nói, ngay cả chữ ‘mẹ’ cũng không kêu được, đây chính là câu đầu tiên thằng bé nói đấy.”
Rốt cuộc Phó Lan Quân không nhịn được nữa, nước mắt giàn giụa bụm miệng xông thẳng ra ngoài.
Cô ngơ ngác đứng như trời trồng ở cổng trường hồi lâu, cho tới tận khi có người bán hàng rong miệt mài rao hàng với chiếc xe cắm đầy những xâu mứt quả óng ánh đi ngang qua, cô dùng mu bàn tay lau khô nước mắt rồi lấy tiền ra định mua một xâu mứt quả.
Phía sau đột nhiên có người lên tiếng: “Thằng bé mới hai tuổi, răng cũng chưa mọc hết, không ăn được mấy thứ đồ cứng đâu.”
Quay đầu lại nhìn thì thấy Trình Bích Quân đang đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn cô.
- -----
Phó Lan Quân quyết định rời khỏi Ninh An quay về quê nhà Hồ Bắc.
Nhà cô vốn không phải ở Ninh An, hiện giờ là lúc thích hợp nhất để đi. Cha và di nương chết tại Ninh An, nơi đất khách quê người, chiếc nắp quan tài đã đóng được ba năm, đã đến lúc phải đưa linh hồn về quê an táng.
Ninh An là nơi ngập tràn đau khổ tang thương, ở lâu cũng vô ích, y như lời Trình Bích Quân nói vậy, cho dù là tốt cho đứa nhỏ, hay tốt cho bản thân, thì cuối cùng vẫn nên rời đi.
Trở về cố hương, bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-cu-1913-doi-anh-nam-1913/1843267/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.