“Anh muốn đi Nhật Bản à?”
“Lúc vừa rời đi anh đã biết em tỉnh rồi, khi đó anh anh nghĩ, nếu em không cản anh lại thì chắc anh sẽ thật sự đi Nhật Bản đấy.”
- -----
Cố Linh Dục và Phó Lan Quân ngồi trong thư phòng đợi Phó Vinh, ông đang ngủ trưa, trời nóng nực, di nương bưng đĩa hoa quả ra cho hai người ăn giải nhiệt, trong đó còn có thứ tròn tròn màu vàng tươi mọng, người ta gọi là trái tầm bóp, quà các môn sinh biếu Phó Vinh lúc đến nhà thăm hỏi.
Phó Lan Quân thích mê loại quả này, ngặt nỗi dạo gần đây cô bị nóng trong người, miệng lở, xui xẻo thế nào mà lưỡi cũng bị loét xót hết cả thịt, ăn đồ gì cũng đụng vào vết loét, đau đến nỗi xuýt xoa liên tục. Nhưng vì tính háu ăn không muốn bỏ lỡ hương vị chua chua ngọt ngọt sảng khoái ấy, Phó Lan Quân bấm bụng ăn bất chấp, miệng mồm vừa rát vừa tê, tuy đau khổ mà lại hạnh phúc tột cùng.
Di nương xoay người ra ngoài, Cố Linh Dục cất giọng trêu cô: “Để tôi chỉ cho em cách ăn không bị đau.”
Hắn nhón một trái tầm bóp bỏ vào miệng, nghiêng đầu nhai bằng một bên hàm rồi nuốt cái đánh ực: “Như vậy thì nước sẽ không chảy vào vết loét và không bị đau nữa.”
Phó Lan Quân nửa tin nửa ngờ làm thử theo lời hắn, vừa mới nghiêng đầu thực hành thì di nương bước vào, thấy điệu bộ ăn uống đến khó nhọc của cô, bà cười phá lên: “Đại tiểu thư đang làm trò quái gì thế hả?”
Cố Linh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-cu-1913-doi-anh-nam-1913/1843328/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.