Cố Linh Dục trở mình xuống giường, hắn đi đến bàn trang điểm rồi ngồi xổm xuống, thái độ ngượng nghịu lạ thường: “Cố phu nhân, giúp tôi chải đầu nhé.”
Dáng vẻ khi mới ngủ dậy của hắn tùy ý pha chút lười biếng, tận sâu trong ánh mắt còn ẩn chứa cảm giác khiêu khích mơ hồ với đối phương khiến Phó Lan Quân không kiềm chế được tâm tình nhộn nhạo mặt đỏ tim đập. Ngoài miệng thì bảo tôi không phải con sen của anh nhưng tay vẫn ngoan ngoãn cầm lấy cái lược.
Sớm mùa hè, nắng trời dịu dàng mà quyến rũ tự nhiên kết thành một màu đo đỏ xen vàng rất nhạt phủ lên hình hài hai con người, Phó Lan Quân đưa mắt nhìn vào gương, nơi đó phản chiếu một đôi bích nhân, nam thanh nữ tú, trẻ trung và ngồn ngộn hơi thở thanh xuân, giống như bức tranh vẽ những cặp người yêu say đắm nồng nàn nhất trần đời của hội họa phương Tây. Phó Lan Quân giật mình phát hiện, đâu đó ngoại hình của mình và Cố Linh Dục có kha khá nét tương đồng, hoặc họ vốn dĩ đã có nhiều điểm giống nhau nhưng cô chưa bao giờ để ý tới, cũng có lẽ vì ở chung lâu ngày nên đâm ra mặt mũi người này ảnh hưởng đến mặt mũi người kia chăng? Nghĩ đến đây, trống ngực cô lại bắt đầu tăng tốc.
Tóc Cố Linh Dục đã sắp bện xong, còn suối tóc dài của Phó Lan Quân vẫn buông lơi đổ ra sau lưng rối tung, Cố Linh Dục chợt nảy ra một ý nghĩ, vươn tay kéo nhẹ đuôi tóc cô rồi hỏi: “Em từng mặc đồ đàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-cu-1913-doi-anh-nam-1913/1843329/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.