“Yêu đến mức trái tim vỡ nát cũng đừng trách móc ai, chỉ bởi vì khoảnh khắc gặp gỡ nhau đẹp đẽ quá. Dù cho nước mắt cạn khô đến mức bi thương, cõi lòng hóa thành tro bụi cũng chẳng sao cả…”*
*trích từ “Vũ Điệp” (ost Hoàn Châu Cách Cách) – vietsub by: tiengtrung.vn Trên đường về trường, Tô Vũ Điệp vui vẻ ngân nga khúc hát. Tuổi tác bài này, còn lớn hơn cả cô. Trang Tử Ngang bị sự lạc quan của cô ảnh hưởng, quên mất ưu phiền. Con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường, thoang thoảng hương đào. “Tiểu Hồ Điệp, cho tớ số điện thoại đi. Lần sau muốn tìm cậu tớ có thể gọi.” Trang Tử Ngang ngẫm nghĩ nửa ngày, mới gom đủ dũng khí mở lời. Tô Vũ Điệp dường như mong chờ rất lâu, lập tức lôi điện thoại từ túi áo ra. Nhỏ nhắn tinh xảo, dưới ánh nắng lấp lánh ánh lam dịu nhẹ. Hai người hớn hở trao đổi thông tin liên lạc. Nhờ những ngày vun đắp cảm tình trước đó, chẳng hề có chút ngượng ngùng. Tô Vũ Điệp dặn dò: “Cậu gọi tớ vào ban ngày thôi nhé, buổi tối tớ không đụng điện thoại đâu.” “Không phải cậu toàn xem mấy cái brain rot* à, sao tối không xem nữa?” Trang Tử Ngang bật cười. *raw: 弱智笑话, đoạn hài cực kỳ ngớ ngẩn, phi logic, đôi khi mang phong cách meme hoặc troll, thịnh hành trên mạng xã hội Trung Quốc. “Cậu dám cười nhạo tớ, ai giống nam sinh các cậu, suốt ngày cắm đầu chơi game.” Tô Vũ Điệp giả vờ tức giận, lao đến kéo áo sơ mi Trang Tử Ngang. Hai người rượt đuổi dưới bóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-diep-trang-sinh-cao-ngoa-bac/2796988/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.