Trang Tử Ngang ở làng Nam Hoa một đêm, sáng sớm hôm sau, rưng rưng chia tay hai ông bà già.
Chuyến đi này, chính là vĩnh biệt.
Lâm Tố Trân lải nhải như cũ, dặn dò cháu trai.
“Phải ăn uống đầy đủ, chú ý dinh dưỡng.”
“Thời tiết hơi lạnh, đừng mặc phong phanh như vậy.”
“Nhớ kỹ nào được nghỉ hè, dẫn Tiểu Hồ Điệp về.”
…
Trang Tử Ngang chỉ có thể yên lặng gật đầu, cậu không thể mở miệng tiết lộ sự thật, Tiểu Hồ Điệp vĩnh viễn sẽ không trở lại.
Trang Kiến Quốc tiễn Trang Tử Ngang đến cổng làng, cùng cậu chờ xe buýt.
“Ông nội, kỹ thuật đả thiết hoa này, ông nhất định phải tìm người truyền lại.”
Trang Kiến Quốc lắc đầu thở dài: “Người trẻ bây giờ, chỉ một lòng một dạ muốn kiếm tiền, không ai học thứ này, vừa nguy hiểm vừa không kiếm được tiền.”
Ánh mắt Trang Tử Ngang kiên định đáp: “Chắc chắn có người tình nguyện học, trên đời sẽ luôn có người, tình nguyện truy tìm điều tốt.”
“Vậy chờ con được nghỉ hè, ông dạy cho con.” Trang Kiến Quốc trêu ghẹo.
“Vâng, ông nội, ông phải chú ý sức khỏe, sau này bất kể xảy ra chuyện gì, cũng đừng quá đau buồn.” Trang Tử Ngang căn dặn.
“Không đâu, ông già thế này rồi, chuyện nào cũng từng gặp, không có thứ gì có thể khiến ông đau buồn.”
Trang Kiến Quốc vuốt râu cười, hoàn toàn không biết thâm ý trong lời Trang Tử Ngang.
Xe buýt chậm rãi tiến tới, cuối cùng thời khắc chia ly đã đến.
Trang Tử Ngang bước lên xe, không ngừng vẫy tay với Trang Kiến Quốc.
Chiếc xe di
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-diep-trang-sinh-cao-ngoa-bac/2797053/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.