“Đồ ngốc, đây là lần cuối em đến gặp anh.” Tô Vũ Điệp vùi mặt vào ngực Trang Tử Ngang, lắng nghe nhịp tim cậu.
Trang Tử Ngang nắm thật chặt tay cô, nhất định không chịu buông.
Như thể chỉ cần buông tay, cô sẽ lập tức biến mất, vĩnh viễn không xuất hiện nữa.
Tô Vũ Điệp ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ dịu dàng nói: “Bọn mình đến làng Nam Hoa một lần nữa được không?”
Trang Tử Ngang buồn bã đáp: “Bộ dạng này của anh, ông bà nội thấy, đau lòng lắm.”
“Nhưng em muốn tận mắt ngắm, đả thiết hoa của ông nội một lần.” Tô Vũ Điệp bộc lộ tâm nguyện cuối cùng.
“Không phải trước trời tối em phải về sao?” Đáy lòng Trang Tử Ngang nảy sinh sợ hãi.
“Hôm nay em không về, ở cùng anh.” Tô Vũ Điệp kiên quyết.
“Không, em phải về, 6 giờ 10 anh đưa em đi bắt xe buýt.” Nước mắt Trang Tử Ngang dâng trào.
Cậu lập tức ngộ ra, ngụ ý Tiểu Hồ Điệp nói không về nữa.
Đoạn văn cổ trong khúc phổ ghi lại, nếu trước khi trời tối không về thế giới cũ, sẽ trả giá bằng mạng sống.
Tiểu Hồ Điệp nguyện ý chịu chết, cùng cậu quan sát pháo hoa trong chớp mắt.
“Đồ ngốc, em sắp chết rồi, để thời gian cuối cùng của em, khắc ghi dáng vẻ đẹp nhất của thế giới, được không?”
Nước mắt lăn dài trên gò má tái nhợt của Tiểu Hồ Điệp, đẹp đến thê lương.
Nội tâm Trang Tử Ngang giằng xé dữ dội.
Nếu cậu gật đầu, chẳng khác nào tự tay tiễn Tiểu Hồ Điệp lên đường.
Nếu bất chấp từ chối, sẽ khiến Tiểu Hồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-diep-trang-sinh-cao-ngoa-bac/2797052/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.