"A mã..."
"Suỵt, nhỏ giọng một chút, a mã đã ngủ rồi, đừng làm ồn." Ta khẽ che cái miệng nhỏ nhắn phát ra âm thanh trẻ con trong trẻo kia, nháy mắt bảo nha đầu ôm Hoằng Huy ra ngoài chơi.
Quay đầu lại nhìn chàng nghiêng người dựa vào giường mềm ngủ trưa, không nhịn được từ đáy lòng thở dài, cũng chỉ có lúc này, ta mới có thể mặc kệ chính mình tỉ mỉ nhìn chàng.
Săn đông trở về đã được một thời gian, nhưng thân thể của chàng vẫn không thấy tốt hơn. Thương thế đã không đáng ngại, tinh thần lại vẫn luôn không tốt, huyết sắc trên mặt ít đi rất nhiều, vả lại càng ngày càng gầy đi.
Chỉ là, ta không biết, chàng gầy gò đến tột cùng là bởi vì thân thể ốm đau, hay là tâm...
Hoàng thượng từ săn đông trở về kinh, hai chuyện lớn nháy mắt liền truyền khắp trong cung, một là bọn họ gặp gấu bị thương, hai là Hoàng thượng ban hôn, mà nhân vật chính của hai chuyện đều là Thập tam và Tiểu Vi.
Biết Hoàng thượng hứa Tiểu Vi cho Thập tam đệ, ta thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ như vậy, có thể khống chế được những thứ đã gần như không cách nào ngăn chặn.
Dù sao, Thập tam là đệ đệ chàng yêu thương nhất.
Thập tam vẫn mỗi ngày qua phủ, bàn chính sự, bàn tin tức thú vị, hết thảy giống như trước đây. Nhưng khi chàng lơ đãng nhìn xung quanh, trong mắt Thập tam nhìn chàng sẽ nổi lên cảm kích cùng áy náy, mà khi Thập tam thần thái phi dương hồn nhiên quên mình thao thao bất tuyệt, chàng sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-hoi-dai-thanh-kim-tu/1110090/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.