Những bước chân nặng nề từ bên ngoài tiến vào trong, cùng lúc đó, giọng nói tức giận của lão Thập cũng vang lên.
“Minh Vi này, gan cũng không nhỏ, dám giả bệnh!”
Bên cạnh, Minh Huy khẽ rùng mình, cúi đầu, sắc mặt trắng bệch.
“Lại nói bậy rồi, lão Thập, bệnh này của đệ cần phải sửa đi.” Ta đặt quyển sách lên bàn: “Minh Huy.”
“Dạ?” Minh Huy vội đáp.
“Không biết bệnh của Minh Vi cô nương thế nào rồi, mấy ngày nữa ngươi hãy dành chút thời gian đến thăm. Dù sao đã vào cung rồi, sau này cơ hội gặp mặt của hai tỷ đệ sẽ ít hơn.”
“Vâng. Tạ gia đã thông cảm…” Sắc mặt của Minh Huy dần trở lại bình thường.
Ta vỗ vai cậu ta, mỉm cười: “Ta biết ngươi lo lắng cho tỷ tỷ, yên tâm, Đức nương nương là người hiền lành nổi tiếng trong cung, Minh Vi cô nương ở Trường Xuân cung chắc chắn sẽ không bị chịu thiệt. Nếu cần giúp đỡ, ta cũng sẽ không đứng nhìn.”
“Gia…”
“Chắc là Thập tứ đệ cũng sắp đến, Minh Huy, ngươi ra ngoài đón đi.”
Nhìn Minh Huy rời đi, khóe miệng ta vẫn nở nụ cười, nhưng đôi mắt của Minh Huy đầy nước mắt xúc động lại làm ta nhớ đến một đôi mắt rất giống, gần đây luôn hiện lên trong đầu ta.
“Rốt cuộc là nữ nhân thế nào mà khiến lão Thập tức giận đến thế? Ta thật sự muốn biết một lần."
Giọng của lão Cửu kéo ta trở lại thực tại, ta mới nhận ra vừa rồi mình đã lơ đãng một lúc.
"Còn ai nữa, chính là Minh Vi nhà Nhã Lạp Nhĩ Tháp. Cửu ca mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-hoi-dai-thanh-kim-tu/1110106/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.