Lý thị mặt tươi cười đi tới, hài tử trong lòng bị tơ lụa quấn lấy, trắng trẻo mập mạp, đôi mắt đen láy di chuyển nhìn xung quanh. "Tiểu Vi, đây là Tam a ca của chúng ta, mới được hai tháng tuổi." Tôi ngẩn ra, không nghĩ tới Nữu Hỗ Lộc thị một bên đã nói, không tự kìm được quay đầu nhìn nàng, thấy nàng cười khanh khách, khuôn mặt lạnh nhạt lúc nãy đã biến mất. Trong lòng không kịp lại nghĩ lại, chỉ là quay đầu cười nhìn Lý thị nói: "Đúng là một hài tử có tướng phúc." Lý thị mặt mày hớn hở mà xoa mặt hài tử, lại giương mắt nhìn tôi cười nói: "Tiểu Vi, ngươi ôm thử đi."
"A." Tôi khốn đốn, khô khô mà cười cười, "Ta không dám ôm, chỉ sợ làm nó bị thương..." Lời còn chưa dứt, Lý thị sớm cười ôm hài tử đưa tới: "Sớm muộn gì ngươi cũng phải ôm, hôm nay luyện tập trước đi, lại nói đứa nhỏ này cũng không đến nỗi yếu ớt."
Kỳ thật ở thế kỷ hai mốt tôi không biết đã ôm không biết bao nhiêu trẻ con, bạn bè thân thích đếm không hết, chỉ là trong lòng bản năng đối với hài tử của Lý thị có chút không thoải mái. Vừa nói, hài tử đã đưa tới trong lòng tôi, tôi có chút luống cuống tay chân mà nhận lấy, điều chỉnh một chút tư thế, mới cúi đầu nhìn kỹ đứa nhỏ này. Mặt như trăng tròn, màu da trắng nõn, khuôn mặt có chút giống Lý thị, chỉ là đôi mắt đen nhánh kia có phần giống Tứ gia, nó tò mò mà nhìn tôi, lại một tay nắm lấy kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-hoi-dai-thanh-kim-tu/1110183/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.