Đối với việc Tôn Duệ vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, Cao Vinh dạo siêu thị cũng chẳng hề biết.
Tâm tình anh từ trước đến nay chưa bao giờ tốt hơn, dọn ra khỏi cái phòng nhỏ đã ở lại nhiều năm, phim mình quay cũng sắp công chiếu, sinh hoạt gần đây có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Cao Vinh nghĩ nơi ở cũng gần, liền không ngại xách nặng, mua một lượng lớn nguyên liệu nấu ăn, chậm rãi đi về. Đồ dùng làm bếp của Tôn Duệ cũng coi là đầy đủ, thời điểm chuyển đến đã mua trọn bộ, nhưng tủ lạnh thì rỗng tuếch. Cao Vinh nhớ lúc đến cũng chưa nhìn thấy gạo, cái nồi cơm điện để kia phỏng chừng chỉ là đồ trang trí.
Lúc về đến nhà, phải chờ một lúc Tôn Duệ mới ra mở cửa, nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay Cao Vinh lại kinh sợ thêm một trận.
"Anh mua nhiều thế, muốn ăn bao nhiêu vậy!?"
"Nhìn nhiều vậy thôi, yên tâm đi." Cao Vinh nghiêng người đi vào bếp, bắt đầu phân loại nguyên liệu.
Tôn Duệ ở một bên nhìn, rõ ràng là bếp nhà hắn, mà lại có chút không biết xen tay vào ở đâu.
"Sao vậy?" Cao Vinh quay đầu lại thấy Tôn Duệ đang ngốc ngốc đứng đó, cho là hắn có chuyện muốn nói với mình.
"Hả? Không có gì đâu."
"Vậy cậu cũng không cần đứng nhìn tôi như vậy..." Cao Vinh bất đắc dĩ nói.
"À, tôi chỉ muốn xem xem có giúp được gì không, nếu không cần, tôi vào nhà trước..." Tôn Duệ bây giờ mới ý thức được mình đứng dựa tường nãy giờ. Cao Vinh nói không cần, thì mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-ma-khong-duoc-cung-dung-cau-xin/809151/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.