"Phi Phi, đợi ta!"
Khương Phong dịu dàng hôn lên trán nàng, y không muốn đánh thức nàng dậy.
"Khi ta không có ở đây, chăm sóc nàng thật tốt."
"Vâng."
A Cẩn nhìn theo bóng dáng Khương Phong đi, hi vọng y có thể cứu được nàng.
"Hừ! Muốn cứu ả? Đâu có dễ như vậy!"
Lý Dao mua chuộc được người trong cung, nghe ngóng được Ôn Phi trúng kịch độc. Đúng là ông trời giúp ả.
"Khương Phong, chàng sẽ thuộc về ta sớm thôi."
Lam Phan....
"Bệ hạ, trên núi đang có cháy!"
"Cái gì?"
Khương Phong nhanh chóng điều động quân lên núi mở đường. Dựa theo miêu tả của người kia, Đơn Xà là loài cây mọc cheo leo trên đỉnh núi. Đến nước này chỉ có liều thôi.
Dưới núi...
"Sơn tặc ca ca, anh có chắc là đã đốt hết mấy cây quái gở đó rồi chứ?"
Lý Dao ngồi trên đùi thủ lĩnh của bọn sơn tặc trên núi Lam Phan. Đôi tay thô cứng của hắn vuốt ve sống lưng ả, giọng điệu đầy dâm tục.
"Đương nhiên rồi, mỹ nhân."
Chuyện này khá nguy hiểm, Lý Dao không dám sai bất cứ ai đi làm, ả đành liều đến đây. Ai mà biết gã này lại háo sắc, dễ lợi dụng đến vậy chứ!
"Ai da, ca ca thật là giỏi quá đi~~~ a~"
Dù có phải dùng thủ đoạn gì đi nữa, ả cũng phải giành lại Khương Phong.
Hoàng cung...
"Hoa ca ca đâu?"
Ôn Phi thức dậy đã không thấy Khương Phong nằm bên cạnh mình. Theo thường lệ, giờ này y vẫn đang ôm nàng ngủ mà?
"Bệ hạ, đi... đi núi Lam Phan rồi."
"Cái gì?"
Ôn Phi biết Lam Phan có cây Đơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-tinh-thap-ngu-vy/568140/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.