Đúng như những gì Trình Dã nói, Tạ Uyên bất chấp mọi giá mời các bác sĩ khoa xương giỏi nhất trong nước tới, mở cuộc họp quy mô nhỏ tổ chức một buổi hội chuẩn đặc biệt cho anh.
Cừu Lệ không từ chối sự giúp đỡ của Tạ Uyên, đương nhiên cũng không có lập trường để từ chối, bởi vì Tạ Uyên không phải giúp anh mà là chữa cho anh giúp con gái ông, nếu trị khỏi thì thôi, nếu trị không khỏi thì có khi sẽ đổi con rể mới thật.
Anh làm theo lời dặn dò của bác sĩ, luôn tiến hành tập luyện hồi phục sức khỏe.
Đồng thời Cừu Lệ cũng từ chối hạng mục bảo vệ nghiên cứu sinh mà Tống Dụ Hòa mở cho anh, anh quyết định tự mình thi, thi vào đại học Bắc Thành.
Tống Dụ Hòa thật lòng không mong anh đi, trong hành động lần này biểu hiện của Cừu Lệ cho thấy anh rất có thiên phú để được bồi dưỡng thành người kế nhiệm vô cùng xuất sắc của đội cảnh sát.
Phải biết đội cảnh sát rất cần thiên tài tâm lý có thiên phú cao như vậy.
Song ý Cừu Lệ đã quyết, anh muốn về Bắc Thanh, anh muốn trở lại thành phố nơi có người con gái anh yêu, thực hành lời hứa của anh không muốn rời khỏi cô dù chỉ một giờ một phút một giây nào.
Mấy vị giáo sư già của đại học Hải Thành luôn rất xem trọng Cừu Lệ, có chút bất mãn đối với Tống Dụ Hòa.
Ban đầu Cừu Lệ điền đơn xin học lên nghiên cứu sinh đã được cả trường thống nhất thông qua, chỉ có tên Tống Dụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-trong-mong/224586/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.