“Nhị… Nhị thiếu gia, người… Người đã trở về?”
Tô Thần Mộng có chút buồn cười nhìn trước mắt Minh Thư vừa thấy hắn liền lộ ra thần tình đầy kinh ngạc, hắn gật đầu nói:
“Đúng vậy, ta đã trở về.”
Minh Thư kinh hô một tiếng nhào thẳng vào lòng Tô Thần Mộng nức nở nói:
“Nhị thiếu gia… Ô ô ô… Minh Thư đã tưởng sẽ không bao giờ còn được gặp lại người…Ô ô ô… ”
Tô Thần Mộng vừa định vươn tay an ủi Minh Thư thì đã có người so với hắn ra tay sớm hơn.
“Ôi ~ đau quá a ~!” – Minh Thư ăn đau kêu lên, một tay phía sau che cái ót, quay đầu nhìn lại, liền thấy một đôi nộ mục(ánh mắt phẫn nộ) đang chăm chăm nhìn chính mình. – “Đại thiếu gia!”
Tô Thần Lẫm lạnh lùng thốt:
“Ngươi dám nguyền rủa nhị thiếu gia, hắn không phải đã bình an trở về sao?”
Nói xong liền trên dưới quan sát thiếu niên trước mắt, thấy hắn thần thái sáng láng, so với bộ dáng ốm yếu lúc trước khi ở nhà thì hoàn toàn có tinh thần hơn, trên mặt cũng hồng nhuận, xem ra người kia đối với hắn thật sự là chiếu cố cẩn thận a!
“Đại ca.” – Tô Thần Mộng lên tiếng chào hỏi.
Tô Thần Lẫm gật gật nói:
“Nương đang ở đại sảnh chờ đệ, đệ trước đi gặp người đi.”
Tô Thần Mộng vừa theo sau đại ca tiến nhập đại sảnh liền có người đi ra đón, chính là Tô phu nhân.
Tô Thần Mộng sững người, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận chuyện gì đang xảy ra thì đã bị đối phương một tay giữ chặt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mong-tuyet-nguyet/371304/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.