Người thương xa cách mười sáu năm, giờ phút này lại đột ngột hiện hữu ngay trước mắt.
Cảm xúc vỡ òa chỉ trong một cái chớp mắt. Sững sờ, hoài nghi, rồi lại xen lẫn một niềm vui sướng hư ảo như người vừa tìm lại được báu vật đã mất. Hàng vạn cảm xúc cuộn xoáy vào nhau, truyền thẳng từ đỉnh đầu xuống từng đốt ngón tay, khiến trái tim nàng nện lên từng hồi thình thịch, dồn dập đến mức lồng ngực gần như đau nhói.
Kỷ Tú Niên vội dời ánh mắt đi nơi khác, giọng điệu vẫn bình thản, ôn hòa: "Cảm ơn câu hỏi của viện phó Chu. Về vấn đề này, tôi không có nhiều ý kiến. Nền tảng của giáo dục nằm ở chính các em sinh viên, thay vì nghe quan điểm của tôi, chi bằng chúng ta lắng nghe thêm ý kiến của các em."
Nàng giữ gương mặt không chút cảm xúc, trả lại micro.
Thái độ có phần qua loa này khiến vài giảng viên khác ngồi gần đó không khỏi lúng túng, khóe miệng giật giật.
Viện trưởng vội đứng ra cứu vãn tình hình: "Có giảng viên hay sinh viên nào có ý kiến không? Mời giơ tay."
Chu Lang nhìn nàng, khóe mắt cong lên một đường đầy ý vị. Cô cố tình lách qua chỗ ngón tay nàng vừa chạm, nhận lại chiếc micro rồi đi sang phía bên kia, tiện tay đưa cho một sinh viên đang giơ tay.
Kỷ Tú Niên vừa ngồi xuống, Phương Tầm đã lo lắng ghé sát lại hỏi nhỏ: "Cô Kỷ, có phải trước đây cô quen phó viện phó Chu không ạ?"
"...Cũng có thể coi là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-anh-nhin-van-nam-co-hai-thon-quang/2910849/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.