Hách Thư Du trông có vẻ khó xử: "Có phải... tiểu sư muội của tôi đã nói gì với cô không? Tính con bé ấy hơi ghê gớm một chút, cô đừng để bụng nhé."
Kỷ Tú Niên lắc đầu: "Không có đâu. Là do tôi tự quyết định."
Hách Thư Du nhìn nàng một hồi lâu, vẫn chưa hết băn khoăn: "Thật sự là cô tự nguyện sao?"
Kỷ Tú Niên khẽ cười: "Vâng, cũng vì dạo này tôi đang rảnh."
Thấy vậy, Hách Thư Du cũng không hỏi thêm nữa: "Vậy tôi sẽ báo lại với Chu Lang một tiếng. Làm phiền cô rồi, Kỷ lão sư."
Chào tạm biệt Kỷ Tú Niên xong, Hách Thư Du liền gọi điện cho Chu Lang: "Chu Lang, em nói rõ cho anh nghe, rốt cuộc em và Kỷ lão sư là thế nào?"
Chu Lang đáp lại bằng một giọng điệu lảng tránh: "Sao thế sư huynh? Vừa mở miệng đã hỏi tội em rồi, em đắc tội gì với anh à?"
Hách Thư Du đi về văn phòng, đóng sầm cửa lại: "Em không đắc tội với anh. Anh chỉ hỏi em, em và Kỷ lão sư là sao? Miệng thì bảo thân quen với người ta, mà lúc nói chuyện lại chẳng cho người ta chút mặt mũi nào... Mới vừa rồi, cô ấy còn nói với anh sẽ nhận trách nhiệm dự án này. Em đã nói gì với người ta rồi?"
Chu Lang cũng có chút bất ngờ: "Cô ấy đồng ý rồi à?"
Lạ thật, cô còn chưa làm gì cơ mà.
"Em không biết sao?"
"...Chà, giờ thì biết rồi."
"Hai người các em..."
"Suỵt," Chu Lang hạ thấp giọng, "Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-anh-nhin-van-nam-co-hai-thon-quang/2910852/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.