Kỷ Tú Niên đưa tay ra, nhẹ nắm lấy. Trong đáy mắt trong veo của nàng tựa như đã thấu tỏ mọi điều: "Chào cô. Tôi là Kỷ Tú Niên."
Đoạn Gia Như mỉm cười: "Tôi biết, lần trước đến Ninh Đại, tôi còn được nghe một buổi tọa đàm của giáo sư Kỷ. Lúc đó đã muốn làm quen với cô rồi, tiếc là không có cơ hội."
Kỷ Tú Niên không hỏi đó là buổi tọa đàm nào, cũng không có ý bắt chuyện thêm.
Vừa hay có một chiếc taxi chạy tới, nàng giơ tay vẫy xe, rồi lịch sự mà lạnh nhạt gật đầu: "Tạm biệt."
Nụ cười của Đoạn Gia Như vẫn ôn hòa và ấm áp: "Tạm biệt cô."
Bầu trời bắt đầu lất phất những hạt mưa.
Đường phố vắng người, xe chạy rất nhanh, vun vút lao đi trong màn mưa bụi.
Kỷ Tú Niên ngồi trong xe, lặng nhìn những giọt mưa trượt dài trên cửa kính, để lại những vệt mờ ảo.
Mưa dần ngớt, nhưng gần đến nhà thì lại kẹt xe cứng. Nàng trả tiền rồi xuống xe đi bộ.
Kỷ Tú Niên men theo vỉa hè, nhưng mưa bỗng nhiên trút xuống ào ạt.
Cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt, gió thổi qua mang theo hơi lạnh se sắt.
Những giọt nước li ti đọng trên hàng mi, khiến tầm nhìn của nàng dần nhòe đi trong một màn sương mỏng manh, con đường phía trước cũng trở nên mờ ảo. Nhưng được cơn gió lạnh buốt táp vào mặt, được tắm mình trong làn mưa xối xả, lòng nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Kỷ Tú Niên đi được một đoạn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-anh-nhin-van-nam-co-hai-thon-quang/2910853/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.