Nhan Dĩ Sanh quay đầu lại, thấy người đứng cách đó không xa, nụ cười trên môi cứng đờ: "Chu..Chu Lang..trùng hợp thật."
Chu Lang bưng khay đồ ăn đến, ngồi xuống một cách tự nhiên: "Vừa rồi nói gì thế?"
Nhan Dĩ Sanh vội vàng xua tay: "Không có gì, không có gì đâu."
Chu Lang cũng không vạch trần: "Ồ, lâu rồi không gặp."
Nói xong, ánh mắt cô liền dời sang người phụ nữ ngồi đối diện.
Lúc này, khuôn mặt trắng ngần của Kỷ Tú Niên đã ửng đỏ, nàng cúi đầu cắn miếng bánh bao cuộn còn dang dở, vờ như người vừa nói chuyện không phải là mình.
Chu Lang quay đi, khẽ mỉm cười.
Trở về lâu như vậy... cuối cùng cũng được thấy nàng đỏ mặt một lần.
"Lâu rồi không gặp," Nhan Dĩ Sanh vốn là người hoạt ngôn, "Cậu mới về nước à?"
"Cũng được một thời gian rồi, cô ấy không nói với cậu sao?"
"Cô ấy? À... mình với Niên Niên cũng lâu rồi không gọi điện."
"Vậy sao," Chu Lang vừa dùng đũa gạt miếng bánh bao cuộn của Kỷ Tú Niên đi, vừa nói bằng giọng bình thản, "Cậu vẫn làm ở Ninh Đại à?"
Thật là... trông đã lạnh hết cả rồi mà còn ăn cái thứ này.
Kỷ Tú Niên có chút kinh ngạc nhìn về phía cô.
Chu Lang không một biểu cảm nào, gắp miếng trứng gà trong bát mình bỏ sang cho nàng.
Kỷ Tú Niên nhìn miếng trứng gà có chút ngơ ngác, nhưng Chu Lang chỉ nhướng mày, ra hiệu cho nàng nhanh ăn đi.
Nhan Dĩ Sanh vừa mới nhận được tin nhắn điều chỉnh công việc, cúi đầu đáp: "Ừ, đang làm một đề tài ở bên ngoài."
Chu Lang: "Ồ, cũng vui đấy. Bao nhiêu năm không gặp, gần đây có thời gian thì cùng nhau ăn một bữa nhé?"
Nhan Dĩ Sanh: "Ăn cơm à, được thôi. Mình vừa về, mấy đứa bạn học cũ đã hẹn một bữa để đón gió tẩy trần cho mình rồi. Khách sạn cũng đặt xong rồi, cậu đến không?"
"Đến chứ, gửi cho mình thời gian địa điểm đi."
"Ok, mình thêm WeChat của cậu."
Chu Lang bưng khay đồ ăn đứng lên: "Không tiện cầm điện thoại. Này, cậu bảo cô ấy gửi danh thiếp của mình cho cậu đi. Mình đi trước, lúc khác nói chuyện."
Nói xong cũng không đợi hai người đáp lại, Chu Lang đã sải bước đi xa.
Nhan Dĩ Sanh: "..."
Còn nói không có gì! Đến WeChat cũng thêm rồi!
"Kỷ Tú Niên! Cậu còn coi mình là bạn không hả?!"
"Không phải như cậu nghĩ đâu," Kỷ Tú Niên cũng đứng dậy, "Đừng nghĩ linh tinh, lát nữa mình gửi danh thiếp của cô ấy cho cậu."
"Này, cậu đi vội thế làm gì, chột dạ à?"
"Không có," Kỷ Tú Niên quay đầu lại, "À phải rồi, buổi tiệc đó mình không đi đâu."
Nhan Dĩ Sanh: "Cậu - mơ - đi!"
Miệng thì nói không có quan hệ gì, kết quả đến WeChat cũng thêm rồi!
Còn cái miếng trứng gà kia nữa!
Đôi cẩu nữ nữ này! Dám giở trò ngay trước mặt cô, tưởng cô không thấy à!
Cuối tuần này, Kỷ Tú Niên hiếm hoi có được nửa ngày rảnh rỗi.
Mấy hôm trước, anh họ Giang Úy của nàng vừa từ đơn vị về, gọi nàng đưa Kỷ An Dương cùng về nhà cũ họ Giang ăn cơm.
Mẹ của Kỷ Tú Niên mất sớm, cậu cũng qua đời mấy năm trước, vì vậy nàng cũng đã rất lâu không về bên này.
Giang Úy không phải anh họ ruột của nàng, anh là đứa trẻ được cậu nàng nhận nuôi. Anh thi vào trường quốc phòng, tốt nghiệp xong thì nhập ngũ, đóng quân thường trú ở biên giới, gần đây mới được điều về Minh Xuyên.
Người vợ trước không chịu nổi cảnh anh quanh năm suốt tháng không về nhà, hai người đã hòa bình chia tay, đứa con trai ở lại với anh.
Lúc đến nơi vừa đúng chín giờ.
Trong sân nhà họ Giang vọng ra tiếng mệnh lệnh: "Nghiêm! Chống đẩy ba mươi cái, bắt đầu!"
Kỷ Tú Niên mở cửa: "Anh, sớm thế đã huấn luyện Tiểu Lan rồi à?"
Giang Lan vừa thấy nàng, mắt sáng rỡ: "Cô cô!"
"Đứng lại! Ba đã cho phép đi chưa?"
"Anh, thôi được rồi!"
Kỷ An Dương: "Cậu!"
Giang Úy cười tươi rói: "An Dương cũng đến rồi à! Mau để cậu xem con có cao lên không nào."
Nói xong, Giang Úy lại sa sầm mặt với con trai: "Được rồi, hôm nay cho con nghỉ nửa ngày, tối nay bù lại cho ba."
Giang Lan lúc này đang kéo tay Kỷ Tú Niên, nói nhỏ: "Cô ơi... cái máy chơi game lần trước cô hứa mua cho con chưa ạ?"
"Mua rồi," Kỷ Tú Niên cốc nhẹ vào đầu cháu trai, "Nhưng phải chơi có chừng mực thôi đấy, ba con mà phát hiện là lại bị đòn."
"Vâng ạ!"
Giang Lan mới học cấp hai, tính tình hoạt bát, cậu nhóc nhào đến Kỷ An Dương: "Anh, chúng ta chơi game bắn súng đi!"
Kỷ An Dương hiếm khi nở nụ cười: "Được thôi."
Hai cậu bé đang tuổi ăn tuổi lớn cùng chơi game trong sân.
Sân nhà họ Giang được thiết kế riêng, đối diện sân là một phòng trà. Hai người lớn ngồi trong đó uống trà, vừa uống vừa trò chuyện.
"Anh, lần này anh về có dự định gì không?"
"Không đi nữa, đợi Tiểu Lan vào đại học rồi anh về lại đơn vị."
"Vậy thì bên này anh phải dọn dẹp lại cho tử tế."
"Ừ, chuyện của anh em không cần lo, ngược lại là em..."
"Em?" Kỷ Tú Niên cười, "Em vẫn ổn mà. Cách đây không lâu, lãnh đạo học viện có giúp em liên hệ một vị chuyên gia, đã hẹn dịp nghỉ lễ Quốc khánh sẽ phẫu thuật cho An Dương."
"Thằng bé sức khỏe yếu quá, mấy năm nay cũng chịu không ít khổ. Bên nhà nó thì sao, ba thằng bé không hỏi han gì à?"
"Không có, lúc đó đã nói rõ ràng rồi. Ông ta coi như không có đứa con trai này, sau này chuyện của An Dương cũng không liên quan đến ông ta nữa."
Giang Úy im lặng một lúc: "Còn em thì sao? Em có dự định gì không?"
Kỷ Tú Niên: "Em bây giờ rất tốt."
Giang Úy thở dài: "Tiểu Niên, không phải anh cứ muốn ép em kết hôn. Nhưng anh thật sự hy vọng có người có thể chăm sóc cho em. Anh có đồng đội cũng là người Minh Xuyên, người rất tốt, nhiệt tình thẳng thắn, ngày mai hai đứa cùng đi ăn một bữa nhé?"
"Hả? Không được đâu anh," Kỷ Tú Niên từ chối, "Ngày mai em phải đưa An Dương đi bệnh viện kiểm tra định kỳ rồi."
"Không cần đâu ạ!"
Kỷ An Dương không biết đã chạy đến từ lúc nào, trên má đẫm mồ hôi, vẻ mặt nghiêm túc: "Con lớn rồi, mẹ đừng lúc nào cũng coi con là trẻ con nữa... Mẹ đi đi."
"Mẹ không muốn đi."
"Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà!"
"Thật sự không muốn đi!"
"Mẹ! Mẹ đi đi!"
Kỷ Tú Niên dở khóc dở cười: "Anh!"
Giang Úy nhìn nàng, sắc mặt trầm xuống: "Niên Niên, nghe lời anh một lần, anh có thể hại em sao?"
Nhà họ Giang đã nhận nuôi anh, đã nhặt anh về. Trước khi ông bà nội qua đời đều dặn anh phải chăm sóc cho em gái nhiều hơn.
Nhìn nàng cô đơn bao nhiêu năm nay, lòng anh như lửa đốt.
"Cái này..." Kỷ Tú Niên vốn không biết nói dối, hết cách đành lôi Nhan Dĩ Sanh ra làm lá chắn: "Em có hẹn với Dĩ Sanh, ngày mai đi dự tiệc họp lớp."
"Con bé nhà họ Nhan ấy à? Anh không tin."
"Chẳng lẽ em lại lừa anh sao?"
Kỷ Tú Niên đành phải gọi điện cho Nhan Dĩ Sanh: "Dĩ Sanh, ngày mai gửi cho mình thời gian địa điểm ăn cơm nhé."
Đầu dây bên kia, Nhan Dĩ Sanh vẫn còn đang ngơ ngác: Còn đang nghĩ cách nào để lôi Kỷ Tú Niên đến, không ngờ nàng lại tự mình mở lời!
Chắc là muốn đi nối lại tình xưa đây mà!
Nhan Dĩ Sanh ậm ừ đáp: "Vậy lúc đặt bàn mình tính cả cậu nhé, trong nhóm có nhiều người hỏi cậu có đi không lắm đấy."
Cúp máy, Kỷ Tú Niên bất đắc dĩ: "Lần này thì anh tin chưa."
Giang Úy nhìn chằm chằm nàng: "Họp lớp cũng tốt... Em đi xem có ai hợp thì phát triển một chút."
Kỷ Tú Niên bật cười: "Anh nghĩ đi đâu vậy."
Kỷ An Dương: "Bạn học cũ cũng tốt, biết rõ gốc gác."
Kỷ Tú Niên đưa tay vỗ đầu con trai: "Ông cụ non."
.
Chủ nhật.
Nhan Dĩ Sanh đang đứng ở cửa gọi điện thoại, thấy Kỷ Tú Niên thì mắt sáng lên: "Ăn mặc đẹp thế này, có phải muốn lấn át mình không hả!"
Kỷ Tú Niên mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt kiểu Âu, eo cao, mái tóc được buộc hờ hững thành đuôi ngựa thấp, trang điểm nhẹ nhàng, đeo một đôi khuyên tai màu xanh khổng tước, trông nàng yêu kiều như hoa lan, khí chất thanh tao, nền nã.
Nàng bất đắc dĩ: "Anh họ bắt tớ đổi đấy."
Tối qua, Giang Úy tự mình xuống bếp. Kỷ An Dương chơi vui quá nên Kỷ Tú Niên cũng không về nhà mà ở lại nhà cũ. Sáng nay trước khi ra cửa, Giang Úy thấy nàng mặc quần dài màu trắng liền nằng nặc bắt nàng đổi sang váy.
Nhan Dĩ Sanh gật đầu: "Ồ, anh Giang Úy vẫn lo xa như vậy nhỉ."
Cô nàng mới không tin đâu... rõ ràng là vì muốn gặp tình cũ nên mới thay đổi mà.
Yên tâm, chỗ ngồi đã sắp xếp cho hai người họ cạnh nhau rồi!
"Khi nào bắt đầu, cậu còn chưa vào à?"
"Còn sớm mà. Bọn họ đến sớm quá nên đang khiêu vũ trong sảnh. Dù sao hôm nay cũng bao trọn gói rồi, mình nghĩ cứ nhảy đi, nhạc cũng bật lên rồi."
"Mình đợi cùng cậu nhé?"
"Không cần, không cần đâu, cậu vào trước đi."
Kỷ Tú Niên không nài ép nữa. Nàng bước vào mới thấy đúng như lời Nhan Dĩ Sanh nói, tiếng nhạc du dương như nước chảy, trên sàn nhảy từng đôi từng cặp dìu nhau, không khí vừa vặn.
Nàng đứng ở một góc khuất, buồn chán lôi điện thoại ra nghịch.
Vừa hay thấy vòng bạn bè của Chu Lang, cô vừa chia sẻ một bài viết về chính sách tài chính.
Thế là nàng bấm vào trang cá nhân của cô.
Thực ra hôm qua nàng đã xem một lần rồi... Ngày xưa, Chu Lang là một tiểu thư đúng điệu, chỉ quan tâm đến những chiếc túi xách phiên bản giới hạn và các tuần lễ thời trang, nhưng bây giờ chỉ toàn là chính sách tài chính, báo cáo nghiên cứu thị trường... tất cả đều là nội dung công việc.
Vô cùng cứng nhắc và nhàm chán.
Đây không phải là Chu Lang trong ký ức của nàng.
Nàng đang mải mê nhìn điện thoại thì không để ý có người đến gần từ phía sau: "Nhìn gì thế?"
Kỷ Tú Niên bị cô làm cho giật nảy mình, lùi lại hai bước, gót giày cao không đứng vững suýt nữa thì ngã, được Chu Lang đưa tay đỡ lấy khuỷu tay: "Chột dạ cái gì?"
"... Cảm ơn."
Kỷ Tú Niên lảng tránh câu hỏi, cất điện thoại vào túi, nhưng ánh mắt vẫn còn vương lại hình ảnh thoáng qua lúc nãy.
Hôm nay Chu Lang cũng mặc váy... Thường ngày nàng thấy cô phần lớn là mặc đồ công sở, hoặc trang phục theo phong cách công sở, đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại nàng thấy cô mặc váy.
Cô rất trắng, vóc dáng cân đối. Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, để lộ bờ vai ngang và xương quai xanh mảnh khảnh. Màu son là màu đỏ lá phong nồng nàn, vừa thanh lãnh vừa kiêu sa.
Trong một lúc, không ai nói gì.
Cho đến khi có người từ xa đi tới, cười chào hỏi họ, vừa dứt lời đã hỏi Kỷ Tú Niên: "Lâu rồi không gặp, có vinh hạnh được nhảy cùng cô một điệu không?"
Chu Lang cười lạnh.
Vẫn là như vậy... Người đời biết cô kiêu sa như đóa hồng có gai nên không dám dễ dàng hái, nhưng Kỷ Tú Niên lại mảnh mai, dịu dàng, không tạo cảm giác xa cách, khiến người ta càng muốn tiếp cận.
Hồi còn đi học, số người theo đuổi Kỷ Tú Niên lúc nào cũng nhiều hơn số người theo đuổi cô.
Kỷ Tú Niên lắc đầu: "Không được đâu, cảm ơn anh."
Nhưng từ chối người này, vẫn còn có người tiếp theo.
Nhan Dĩ Sanh thì vẫn ở bên ngoài, chưa chịu vào.
Từ chối nhiều lần, nàng cũng thấy phiền.
Chu Lang đi đến bên cạnh nàng: "Cần tôi giúp không?"
Kỷ Tú Niên ngẩn ra: "Gì cơ?"
Chu Lang không nói gì, tay phải lập tức vòng ra sau eo nàng, trông như thể đang ôm nàng vào lòng. Nhưng bàn tay cô thực ra vẫn chưa chạm vào, chỉ giữ một khoảng cách hờ hững.
Những ánh mắt mờ ảo đang hướng về phía họ bỗng chốc ngưng tụ lại, rồi đột ngột thu về, kinh ngạc và chấn động.
Từ xa nhìn lại, động tác của Chu Lang đơn giản mà trực tiếp, như một lời tuyên bố lạnh lùng:
Thời gian của cô ấy đêm nay, chỉ thuộc về tôi.
Chuyện của hai người họ ngày xưa... cũng từng gây ồn ào không nhỏ.
Vì thế, không còn ai tiến lên làm phiền nữa.
Chu Lang buông tay ra: "Được rồi, cô được yên tĩnh rồi đấy."
Vành tai Kỷ Tú Niên nóng lên: "Cảm ơn."
Vẻ mặt Chu Lang lạnh nhạt: "Ừm."
Bàn tay đang nắm chặt lại lặng lẽ buông ra, nhẹ nhàng cọ vào vạt váy, lau đi lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.