🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Kỷ Tú Niên suy nghĩ một lát: "Ăn đồ Tây được không?"

 

Chu Lang gật đầu: "Được, tôi chọn nhà hàng."

 

Cô chọn một nhà hàng Tây có phong cách khá ổn, đặt trước một vị trí sát cửa sổ.

 

Nhà hàng được trang hoàng yên tĩnh và tinh mỹ, tiếng violin ngân vang trầm bổng, trên tấm khăn trải bàn trắng muốt đặt một bình hoa trắng, những cánh hồng tươi thắm còn đọng giọt sương long lanh, bộ dao dĩa bạc ánh lên lấp lánh dưới ánh đèn.

 

Kỷ Tú Niên đẩy thực đơn qua: "Muốn ăn gì, cô cứ gọi."

 

Cứ ăn bữa cơm này đi, coi như trả hết những lần Chu Lang giúp đỡ mấy hôm trước, sau này... không bao giờ có thể gần gũi với cô ấy như vậy nữa.

 

Chu Lang không khách sáo, gọi hai phần bít tết tái vừa, một phần gan ngỗng kiểu Pháp, và cá tuyết Iceland.

 

Không có một giọt rượu nào, thay vào đó là một bình nước mơ chua chẳng mấy lãng mạn.

 

"Gần đây công việc áp lực lắm à?"

 

"Cũng tàm tạm."

 

Kỷ Tú Niên không quen với kiểu trò chuyện phiếm này, liền chuyển chủ đề: "Hôm qua tôi phát hiện một tài liệu đấu thầu có báo giá không đúng."

 

"Tôi biết, Nhạc Thành đã nói với tôi rồi," Chu Lang cúi đầu cắt bít tết, "Cô từ từ quay đầu lại, nhìn sang bên kia xem."

 

Kỷ Tú Niên nhìn theo hướng cô chỉ... lại thấy Cao Khải Nhuế đang ngồi đối diện với một người đàn ông lạ mặt, cũng đang ăn cơm.

 

"Cô... cố tình chọn nơi này?"

 

"Đúng vậy, nhà cung cấp đối diện cô ta là bạn của tôi."

 

Chu Lang rót cho nàng một ly nước mơ chua, cười tủm tỉm hỏi lại: "Nếu không thì sao, cô nghĩ tôi bận rộn như vậy, lại có thời gian rảnh rỗi để chuyên đi tìm cô ăn cơm à?"

 

Hóa ra là như vậy.

 

Cũng không biết là mất mát hay nhẹ nhõm... quả thật, Chu Lang dường như chưa từng biểu đạt ý gì khác.

 

Kỷ Tú Niên im lặng uống hết nửa ly nước mơ chua, vừa chua vừa ngọt.

 

"Cô có kế hoạch gì không?"

 

"Có người tự cho là thông minh, thực ra lại đang tự nhảy vào hố. Nếu cô ta đã muốn làm chuyện xấu, chi bằng mình đẩy thêm một tay. Còn cô thì sao, cũng không định đánh trả à?"

 

"Tôi còn chưa nghĩ kỹ."

 

"Được thôi, tùy cô."

 

Kỷ Tú Niên im lặng ăn cơm.

 

Chu Lang cũng không nói gì, cho đến khi cô thấy Cao Khải Nhuế lấy điện thoại ra: "Thú vị đấy, cô ta đang chụp lén chúng ta."

 

Kỷ Tú Niên giật mình, suýt nữa thì đẩy ghế đứng dậy.

 

Cao Khải Nhuế nhắm vào nàng thì thôi đi, còn nhắm vào cả Chu Lang như vậy nữa sao?

 

Bây giờ sự nghiệp của Chu Lang thành công, gia đình viên mãn, nàng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai ảnh hưởng đến cuộc sống của Chu Lang!

 

"Này," Chu Lang nắm lấy tay nàng, "Cô căng thẳng làm gì, chẳng phải chỉ là một tấm ảnh thôi sao?"

 

Cô cố gắng lờ đi cảm giác mềm mại ấm áp trong lòng bàn tay, không nhịn được nghĩ, căng thẳng như vậy, là sợ bị ai đó thấy rồi hiểu lầm sao? Kỷ Tú Niên bị cô giữ lại, theo bản năng muốn rút tay về.

 

Chu Lang cũng dứt khoát buông ra, nhưng khi thu tay về, ngón tay cái lại vô tình lướt nhẹ qua mu bàn tay của nàng, một cảm giác ngứa ngáy thoáng qua.

 

"Được rồi, không cần căng thẳng," Chu Lang vờ như không có chuyện gì mở lời, "Ăn nhanh đi, gan ngỗng sắp nguội rồi."

 

Bên kia.

 

Cao Khải Nhuế cất điện thoại đi, cười với người đàn ông ngồi đối diện: "Xin lỗi."

 

"Không biết tôi có thể hỏi một chút, người ngồi bên cửa sổ là gì của cô không?"

 

"À, đồng nghiệp thôi."

 

Người đàn ông nho nhã ôn hòa nâng ly rượu lên, không hỏi nhiều nữa: "Vậy chúng ta tiếp tục chủ đề lúc nãy đi, tôi sẽ cho cô một mức giá thấp hơn thị trường, nhưng cấp bậc của thiết bị sẽ từ hàng loại một xuống loại hai, chỉ cần không bị người ta điều tra ra, khoản chênh lệch ở giữa chúng ta sẽ chia đôi."

 

"Yên tâm, người ở bộ phận thiết bị là học trò của chồng tôi."

 

"Ồ, vậy à," nụ cười của người đàn ông càng sâu thêm, dưới cặp kính mỏng phản chiếu một tia sáng lạnh lẽo, "Vậy thì xin chúc cho sự hợp tác của chúng ta thành công tốt đẹp."

 

Cao Khải Nhuế cụng ly với anh ta, đôi môi đỏ cong lên: "Hợp tác vui vẻ."

 

Cô ta đã đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được cơ hội tốt này... Trước tiên là treo đầu dê bán thịt chó với số thiết bị Chu Lang quyên tặng, sau đó lại tố cáo sổ sách có vấn đề, có dấu hiệu trốn thuế. Vừa hay, Kỷ Tú Niên lại bị cuốn vào. Sắp tới sẽ bầu phó viện trưởng, dù không hạ gục được Kỷ Tú Niên, lần này cô ta cũng đừng hòng tranh với mình.

 

Chỉ là quá đáng tiếc, tấm ảnh vừa rồi chụp được vẫn chưa đủ kịch tính.

 

Nếu như cô ta gặp được cảnh riêng tư hơn thì tốt biết mấy...

 

Ăn tối xong, Chu Lang đứng bên đường: "Giáo sư Kỷ, có phiền nếu đưa tôi về một đoạn đường không?"

 

"Có phiền."

 

Giọng Kỷ Tú Niên trong trẻo: "Muộn quá rồi, đừng để người khác hiểu lầm. Hơn nữa, tôi luôn về nhà đúng giờ."

 

"Vậy à, giáo sư Kỷ quả nhiên rất có nề nếp." Chu Lang dừng một chút, giọng điệu sắc bén, "Một người đúng giờ và giữ chữ tín như cô, tại sao năm đó lại thất hứa?"

 

Bữa cơm hôm nay, Kỷ Tú Niên từ đầu đến cuối chỉ nói chuyện công việc, tuyệt nhiên không nhắc đến bất cứ chuyện gì khác.

 

Chỉ là một tấm ảnh thôi mà đã khiến nàng căng thẳng đến vậy, rốt cuộc nàng sợ ai nhìn thấy?

 

Kỷ Tú Niên im lặng nhìn cô: "Chuyện đã lâu như vậy, không còn quan trọng nữa. Biết rồi thì... đã sao chứ?"

 

Nàng có gánh nặng của riêng mình, Chu Lang cũng đã sớm có cuộc sống của riêng cô... đã không thể quay lại.

 

Kỷ Tú Niên lấy chìa khóa xe ra: "Tôi đi trước đây."

 

Giọng nói vừa dứt, khuỷu tay nàng đã bị một người giữ lại. Người đó từ phía sau tiến đến, một tay chống lên cửa xe, nửa vây nàng vào giữa vòng tay mình và cửa xe, tư thế cực kỳ giống như đang ôm người vào lòng, hơi thở cũng phả bên tai nàng: "Kỷ Tú Niên..." Hàng mi Kỷ Tú Niên khẽ chớp, nàng hoảng hốt nhớ lại, lần nàng say rượu, Chu Lang đưa nàng về nhà, có phải họ cũng đã từng gần nhau đến vậy không?

 

Chu Lang thở dài bên tai nàng: "Cô rốt cuộc còn có thể..."

 

Còn có thể nói ra bao nhiêu lời làm tổn thương tôi nữa?

 

Kỷ Tú Niên định thần lại, tránh khỏi tay cô: "Đây là ở bên ngoài, Chu Lang, buông tay."

 

"Không."

 

Chu Lang không chịu buông tay: "Ngày xưa cô để ý đến cái nhìn của người khác như vậy, trước mặt mọi người nắm tay tôi cũng không chịu. Lần trước cô mời tôi khiêu vũ, tôi đã nghĩ cô đã thay đổi, không ngờ bây giờ cô vẫn vậy, chưa từng thay đổi chút nào."

 

Trong giọng nói dường như chứa đầy sự phiền muộn và mất mát.

 

Cổ họng Kỷ Tú Niên khẽ động, đôi mắt dần phủ một lớp sương mờ: "Cô buông tay ra đi, đừng để người khác nhìn thấy, cô..."

 

'Cô đã kết hôn rồi', làm sao cũng không nói ra được.

 

Nàng không thể tự đâm thêm một nhát dao vào tim mình.

 

Chu Lang tự giễu cười một tiếng.

 

Rõ ràng vẫn luôn biết Kỷ Tú Niên là một người dịu dàng nhưng lại có giới hạn rõ ràng, bây giờ cô biết mình đã sớm ở ngoài giới hạn của nàng, cho nên không thể nào nghe được câu trả lời mà mình mong muốn từ nàng nữa.

 

Lòng tự trọng yếu ớt cũng đang từng giây từng phút giày vò cô, cười nhạo cô, không cho phép cô hạ thấp tư thái, vẫy đuôi cầu xin.

 

Chắc là kiếp trước nợ nàng rồi.

 

Chu Lang có chút thống khổ day day thái dương, cuối cùng cũng buông tay: "Cô đi đi, tạm biệt."

 

Chu Lang gọi một chiếc xe trở về, trên đường nhận được điện thoại của Đoạn Gia Như.

 

"Chu tổng bận rộn ơi, lần trước hứa về nhà ăn cơm, khi nào có rảnh vậy?"

 

"Tôi ăn rồi."

 

"Không sao, chỉ là gặp ba mẹ tôi một lát thôi... hai ông bà lớn tuổi rồi, dễ suy nghĩ nhiều."

 

"Được thôi."

 

Dù sao đêm nay cũng không có tâm trạng xử lý công việc, Chu Lang bảo tài xế đổi hướng, đi về phía nhà cũ của Đoạn gia.

 

Lúc xuống xe trời đã tối mịt, Đoạn Gia Như đứng ở cửa đợi cô. Thấy cô xuống xe, cô ấy xách váy lên, bước nhanh qua, tự nhiên khoác tay vào khuỷu tay cô: "Cuối cùng cô cũng đến rồi."

 

Chu Lang không kiềm chế được mà người cứng đờ, vài giây sau mới ép mình thả lỏng một chút: "Trên đường có chút kẹt xe."

 

Trong lúc nói chuyện, quản gia mở cửa lớn, cúi đầu mời hai người vào trong.

 

"Tiểu Lang đến rồi."

 

Cha của Đoạn Gia Như đang ngồi trong phòng khách đọc báo: "Nghe Gia Như nói con bận lắm, đến thời gian ăn một bữa cơm cũng không có."

 

Nụ cười của Chu Lang lịch sự và vừa phải: "Vâng, công ty gần đây khá bận ạ."

 

Mẹ của Đoạn Gia Như vừa hay từ trên lầu đi xuống: "Đến là tốt rồi, có muốn ăn chút trái cây không, dì Trương?"

 

Chu Lang ngồi xuống, Đoạn Gia Như ngồi bên cạnh cô, giọng điệu thân mật: "Muốn ăn gì, chị lấy cho em nhé?"

 

"Không cần đâu, em tự lấy được rồi."

 

"Để chị đi."

 

Đoạn Gia Như cười duyên nhìn cô một cái. Chu Lang nhận được tín hiệu cầu xin sự phối hợp từ cô ấy, cuối cùng cũng gật đầu.

 

Cô trò chuyện với hai vị trưởng bối một lúc, thấy thời gian không còn sớm liền định đứng dậy rời đi.

 

Mẹ của Đoạn Gia Như sốt ruột, cũng không quan tâm nhiều nữa, nói thẳng: "Hai đứa con, thật sự không định có con sao? Bây giờ kỹ thuật ở nước ngoài phát triển lắm, thụ tinh trong ống nghiệm cũng rất thành công rồi. Nếu hai đứa sợ trông con, còn có mẹ đây, hai đứa..."

 

"Tạm thời chưa có dự định này ạ," nụ cười của Chu Lang nhàn nhạt, "Công việc của chúng con đều bận quá."

 

Mẹ của Đoạn Gia Như thoáng thất vọng, thở dài: "Cũng phải..."

 

Đoạn Gia Như đứng lên: "Chúng con về trước đây, ba mẹ, hai người nghỉ ngơi sớm nhé."

 

"Trên đường cẩn thận."

 

"Vâng, về đến nhà con sẽ báo lại."

 

Chờ đến khi khó khăn lắm mới rời khỏi nhà họ Đoạn, Chu Lang không nhịn được mà nới lỏng cúc áo, hạ cửa sổ xe xuống hóng gió: "Lần sau mẹ cô có hỏi chuyện con cái nữa, hay là nói thẳng chúng ta đã ly hôn từ sớm đi."

 

Tấm ngăn trong xe được kéo lên, cũng không lo tài xế nghe thấy, cô nói chuyện rất thẳng thắn.

 

Đoạn Gia Như một tay chống lên cửa sổ xe: "Hôm nay cô có vẻ đặc biệt không kiên nhẫn? Không vui à?"

 

"Không có," Chu Lang cố gắng kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn của mình, "Chỉ là cảm thấy, vở kịch này không cần thiết phải diễn tiếp nữa."

 

Đoạn Gia Như vẫn cười, nhướng mày: "Cô không nghĩ đến chuyện...từ diễn thành thật sao?"

 

Chu Lang đột nhiên quay đầu lại, nhìn sâu vào Đoạn Gia Như một cái: "Sao nào, mấy cô người mẫu nhỏ của cô chơi chán rồi à?"

 

Đoạn Gia Như cười như không cười: "Cô cảm thấy tôi không sạch sẽ sao?"

 

"Sao có thể," Chu Lang cười, "Tất cả đều là người trưởng thành rồi, tôi đương nhiên sẽ không dùng từ 'sạch sẽ' để hình dung một người. Chỉ là..."

 

"Chỉ là cái gì?"

 

Nụ cười của Chu Lang nhạt đi, ánh mắt tỉnh táo và lý trí: "Chỉ là, điều này không phù hợp với thỏa thuận ban đầu của chúng ta. Mười bốn năm trước cô tìm đến tôi, nói muốn kết hôn theo thỏa thuận. Sau đó tôi mượn sự đầu tư của Đoạn gia để loại bỏ một đám lão già khỏi hội đồng quản trị, còn cô cũng dựa vào thế lực của Chu gia để trở thành người thừa kế do cha cô chỉ định. Sau đó trong hai năm, chúng ta không hề gặp riêng một lần nào, cho đến khi làm thủ tục ly hôn."

 

Đoạn Gia Như mỉm cười gật đầu: "Cô nhớ rõ thật đấy."

 

Đoạn Gia Như còn nhớ rõ hơn, chưa đến ngày ly hôn theo thỏa thuận, một tháng trước đó Chu Lang đã bắt đầu nhắc nhở cô, email, tin nhắn, điện thoại, thay phiên nhau oanh tạc... đến mức sau này Đoạn Gia Như phiền quá, quyết định làm thủ tục trước.

 

Đoạn Gia Như vĩnh viễn không thể quên được vẻ mặt của Chu Lang sau khi làm xong thủ tục ngày hôm đó.

 

Dường như vừa được tự do, thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn quanh bốn phía, như đang chờ đợi một ai đó, lại như sợ hãi người đó thật sự xuất hiện.

 

Đoạn Gia Như vẫn còn nhớ câu nói cuối cùng của Chu Lang trước khi chia tay: "Được rồi, sau này tôi hoàn toàn thuộc về chính mình."

 

Giọng điệu đó như thể vừa mới chuộc lại thứ gì đó đã thế chấp, đến ngân hàng vay một khoản lớn.

 

Bây giờ cuối cùng cũng trả hết nợ.

 

Khoảnh khắc đó, người kiêu ngạo như Đoạn Gia Như hiếm khi cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.

 

Dù bây giờ hồi tưởng lại, vẫn là không thoải mái. Đoạn Gia Như cố tình làm cho giọng nói nhẹ nhàng: "Đề nghị này không tốt sao?"

 

Chu Lang nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng rọi lên gò má cô, vẻ mặt cô trầm tĩnh và dịu dàng, nhưng giọng nói lại lạnh nhạt, lộ ra sự thờ ơ không liên quan đến mình: "Ồ, không có hứng thú."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.