Kỷ Tú Niên đứng ngoài cửa, không bước vào. Vẻ mặt Chu Lang vẫn bình thản: "Đến cũng đến rồi, vào ăn cùng nhau một bữa đi."
"Đến cũng đến rồi", một trong bốn câu nói cửa miệng nổi tiếng nhất, nó ẩn chứa một sức mạnh ma mị đến lạ thường... người bình thường khó lòng mà từ chối.
Kỷ Tú Niên cũng không ngoại lệ.
Nàng bước vào phòng riêng, ngồi xuống, lật giở thực đơn: "Cô muốn ăn gì?"
Chu Lang lật đến trang cuối: "Quán này có cả lẩu, hay mình ăn lẩu nhé?"
"Được, chọn độ cay nào?"
"...Ừm, cay vừa đi."
Kỷ Tú Niên tính cách thanh đạm, nhưng lại rất thích ăn lẩu, và ăn cay cũng rất giỏi.
Trước đây mỗi lần đi ăn, Chu Lang đều đã quen chiều theo sở thích của nàng.
Chu Lang đẩy thực đơn cho nàng: "Cô gọi món đi. Tôi lười xem."
Kỷ Tú Niên không khách sáo, tùy ý gạch vài món trong thực đơn rồi nhanh chóng gọi món.
Người phục vụ lấy thực đơn đi, sau khi rót trà xong liền đóng cửa lại.
Căn phòng riêng bỗng chốc chìm vào im lặng.
Kỷ Tú Niên cảm thấy có chút không tự nhiên: "Tôi mở cửa sổ ra được không?."
Vẻ mặt Chu Lang vẫn tự nhiên: "Được thôi."
Đợi nàng mở cửa sổ quay lại, Chu Lang đã rót cho nàng một ly nước mơ chua: "Cô đi xem mắt bao lâu rồi?"
Kỷ Tú Niên: "...Cũng không lâu."
"Người hôm nay là bạn của tôi, mấy hôm trước tôi thua cậu ta một trận bóng, nên mới đến thay cậu ta một chuyến,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-anh-nhin-van-nam-co-hai-thon-quang/2910876/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.