Kỷ Tú Niên sững người, vài giây sau mới gật đầu: "Hôm nay là đi xem mắt."
Chu Lang không nói gì.
Không ngờ nàng lại trả lời dứt khoát như vậy.
"Cô hiện tại... đang ở một mình sao?"
"Tôi có người nhà của tôi."
Chu Lang thầm nghĩ: "Ồ, là An Dương đây mà."
"Nghe ý của Tiêu Chấn lúc nãy, cô định sẽ xem mắt mãi cho đến khi tìm được người thích hợp mới thôi à?"
"Để sau hãy nói."
Kỷ Tú Niên gật đầu với cô: "Tôi đi đây."
Nàng cũng không biết tại sao đột nhiên lại muốn đi... có lẽ vì sợ Chu Lang sẽ nói tiếp, rằng nàng sớm đã không còn một mình.
Nàng vẫy một chiếc taxi, báo địa chỉ.
Khi đến nhà cũ của họ Giang, Giang Úy đang huấn luyện Giang Lan hít xà đơn trong sân. Giang Lan vừa thấy nàng đã như vớ được cọng rơm cứu mạng: "Cô ơi, ba con ngược đãi con!"
Kỷ Tú Niên nhìn về phía Giang Úy, vẻ mặt nhàn nhạt: "Anh để Tiểu Lan về nghỉ ngơi đi, em có chuyện muốn nói với anh."
Giọng nàng thanh đạm, nhưng Giang Úy lại bất giác rùng mình: "Giang Lan, về phòng đọc sách, không được xuống lầu."
Cậu thiếu niên choai choai linh hoạt nhảy xuống khỏi xà đơn, vèo một cái đã chạy vào phòng, cuốn theo một trận gió, vui vẻ về phòng chơi game.
Kỷ Tú Niên lạnh nhạt liếc Giang Úy một cái: "Vào phòng khách nói chuyện đi."
Giang Úy: "Hả? Được, được."
Kỷ Tú Niên ngồi trên ghế sô pha, vai và cổ ngay ngắn, lưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mot-anh-nhin-van-nam-co-hai-thon-quang/2910875/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.